Cùng lúc đó, Lam Quân Hạo ngồi trong văn phòng, cầm cốc nước trên tay, ngón tay gõ nhẹ lên cốc từng nhịp từng nhịp, tầm mắt của anh ta nhìn đăm đăm vào tin nhắn hiện lên trên màn hình di động.
Nội dung của tin nhắn là về di sản của nhà họ Giang, Lam Quân Hạo cong môi cười nửa miệng.
Không ngờ ông cụ Giang này còn cất giấu một nước cờ như thế, đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng.
Anh ta đặt cốc nước xuống rồi dứt khoát lái xe đến nhà họ Giang, lúc đến trước cổng nhà, anh ta gọi cho Giang Tình Tình.
“Tôi đang ở dưới nhà cô, mau xuống đi.” Nghe được giọng nói quen thuộc của Lam Quân Hạo, Giang Tình Tình vui sướng đến mức không nói ra lời, lập tức chạy xuống.
“Quân Hạo, sao thế?” Giang Tình Tình nghi hoặc, hỏi.
Lam Quân Hạo dứt khoát mở cửa ghế phụ ra: “Chúng ta đi tìm người, có liên quan đến di sản của ông nội cô”
Vừa nghe nói là chuyện di sản, Giang Tình Tình có hứng thú ngay, nếu có thể lấy được số tài sản ấy thì cô ta cũng không thảm như bây giờ.
Giang Tình Tình lập tức ngồi vào trong xe, hai người bọn họ cùng đi đến Công ty Luật.
“Đây là đâu?" Giang Tình Tình nhìn Lam Quân Hạo, hỏi.
Lam Quân Hạo nói: “Luật sư đó ở đây, di chúc của ông cô có quan hệ mật thiết với ông ấy, chỉ cần ông ấy bằng lòng hỗ trợ thì khả năng chúng ta lấy được di sản thấp nhất cũng phải được ba mươi phần trăm”.
Nói xong anh ta chìa tay ra, định dắt Giang Tình Tình đi cùng mình.
Hành động này của anh ta làm Giang Tình Tình cảm thấy trong lòng ấm áp, lập tức giơ tay lên, cứ thế hai người bọn họ cùng đi vào Công ty Luật.
Thật ra, suy nghĩ của Lam Quân Hạo rất đơn giản, nếu di chúc là do vị luật sư này soạn thì nhất định ông ấy cũng là người hiểu rõ bản di chúc đó nhất, chỉ cần ông ấy đồng ý hỗ trợ, bọn họ có thể tìm ra sơ hở trong di chúc, đến lúc đó có thể nghĩ cách làm di chúc ấy mất hiệu lực.
Tuy biết khả năng không cao nhưng Lam Quân Hạo nghĩ, nếu không thử một lần sao biết có thành công hay không.
Giang Tình Tình khá nghi ngờ, vội hỏi: “Anh nói xem chúng ta sẽ thành công chứ?”
Dù sao Lam Quân Hạo cũng không chắc chắn hoàn toàn, cho nên chỉ có thể nói: "Thử một lần xem sao, lỡ như thành công”
“Nhưng mà... luật sư do ông nội em mời về nhất định là luật sư hàng đầu, di chúc do ông ấy soạn sẽ mất hiệu lực dễ dàng như vậy thật ư?"
Điều này làm cho Lam Quần Hạo hơi bất mãn, anh ta nói thẳng: “Sao cô diệt sĩ khí phe mình như thế, còn chưa đi vào đã muốn bỏ cuộc, chẳng lẽ cô muốn để số tài sản ấy rơi vào tay Giang Tiêu Tiêu?"
Tất nhiên Giang Tình Tình không muốn, vì thế cô ta không nói gì nữa mà đi theo Lam Quân Hạo vào Công ty Luật.
Vào bên trong, Lam Quân Hạo đi thẳng chỗ làm việc của luật sư, trước khi đến đây anh ta đã hỏi thăm rõ ràng luật sư đó ở đầu, tên gì, tất cả thông tin cơ bản đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Dù sao cũng là tài sản của nhà họ Giang, Lam Quân Hạo không tiện lên tiếng, cho nên để Giang Tình Tình đi hỏi.
“Xin chào, luật sư xin làm phiền chủ một chút, tôi có vấn đề cần hỏi chủ, liệu chủ có thể xin ít phút thời gian của chủ được không?” Dù sao cũng có việc cần nhờ vả người ta, lần này Giang Tình Tình có kinh nghiệm nên ăn nói khéo léo hẳn.
Quả nhiên luật sư đó cũng rất nhiệt tình, thầy cô ta hỏi vậy còn tưởng là người không hiểu pháp luật muốn giải quyết việc gì, | bèn mở cửa: “Vào đi.”
Trái lại, Lam Quân Hạo tỉnh táo hơn nhiều, anh ta nói thẳng: “Chú à, chỉ cần chú bằng lòng giúp chúng ta chuyện này, chúng tôi sẵn sàng chia cho chủ một phần ba di sản coi như báo đáp”.
Giang Tình Tình vừa nghe thấy Lam Quần Hạo ra tay hào phóng như thế, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời, suýt nhào lên ngăn cản anh ta.
Thật ra một kẻ tiểu nhân như Lam Quân Hạo cũng chỉ nói miệng để thuyết phục vậy thôi, làm sao anh ta có thể đưa ra mức thù lao phong phú như thế thật được?
Không nghĩ tới ông ấy không những không dao động, trái lại còn nói thẳng: “Đừng nói là một phần ba, dù cho tôi hết tôi cũng không thèm.”
Bọn họ không hề biết luật sư già này là bạn tốt của ông cụ Giang lúc sinh thời, bản di chúc đó do ông ấy soạn thảo, dĩ nhiên ông ấy biết ông cụ Giang yêu thương Giang Tiêu Tiêu đến mức nào, làm sao có thể để hai tiểu nhân bỉ ổi này cướp đoạt tài sản vốn thuộc về cô?
Lần đầu tiên Lam Quân Hạo bị từ chối thẳng mặt như thế, lúc đi ra, sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi.
Giang Tình Tình cũng vậy, bị một ông già trách cứ làm tâm trạng của cô ta xuống dốc, thậm chí bây giờ còn oán giận: “Lão già này thế mà không chịu giúp chúng ta, nên làm gì bây giờ”
Lam Quân Hạo cười dữ tợn: “Nếu ông ta rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy thì cũng đừng trách tôi độc ác”
Ngữ khí của anh ta làm Giang Tình Tình không kìm được mà rùng mình, nhìn anh ta với vẻ hoảng sợ, dường như muốn biết rốt cuộc anh ta định làm gì.
Nhưng Lam Quân Hạo cũng không nói cho cô ta biết.
Lam Quân Hạo trước nay vốn là kiểu người có thù tất báo, huống chi luật sư này còn chặn tài lộ của anh ta.
Chiều hôm đó, luật sư già xảy ra chuyện trên đường về nhà.
Một đám vệ sĩ cao to ngăn cản đường đi của ông ấy, hoàn toàn không cho ông ấy cơ hội chạy trốn.
“Các anh muốn làm gì?” Luật sư già luôn tiếp xúc với pháp luật, nói năng cũng vang dội.
“Đơn giản lắm, chỉ cần ông giao bản di chúc kia ra là được.” Người dẫn đầu nói với giọng lạnh lùng.