Cận Tri Thận mỉm cười đi đến bên giường, một tay anh cởi áo tắm trên người ra rồi nằm xuống cạnh Giang Tiêu Tiêu
Bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, Giang Tiêu Tiêu mở mắt ra thì thấy được lồng ngực rắn chắc của Cận Tri Thận, khi tầm mắt của cô lùi xuống dưới lại thấy...
Ngay lập tức Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt tới tận mang tai, đang định xoay người đi, ai ngờ Cận Tri Thận không cho cô cơ hội này mà hôn môi cô một cách ngang ngược.
Môi Cận Tri Thận hơi lạnh, tạo thành sự đối lập rõ ràng với cơ thể nóng bỏng của anh.
Chỉ trong chốc lát, Giang Tiêu Tiêu nhận thua trước thể tấn công dịu dàng của anh, ánh mắt cô dần trở nên mơ màng, nhiệt độ cơ thể từ từ nóng lên, chẳng mấy chốc đã cảm thấy như bị thiêu đốt.
Cận Tri Thận nhìn toàn thân Giang Tiêu Tiêu đều là dấu vết do mình để lại, anh cảm thấy vô cùng hài lòng. “Mẹ ơi! Mẹ mau mở cửa!”
Sáng hôm sau, giọng nói của Tiểu Bảo đánh thức hai người từ trong mộng đẹp, Giang
Tiêu Tiêu nghe tiếng vội vàng đấy người đàn ông bên cạnh một cái,
Cận Tri Thận bị đánh thức thì khá là bất mãn, nhưng cũng không dám nổi giận.
Sau khi hai người bọn họ mặc quần áo xong, Giang Tiêu Tiêu mở cửa ôm Tiểu Bảo vào, đồng thời cũng thấy được Cận Tri Dực với nụ cười xấu xa trên mặt anh ta.
Hiền nhiên anh ta cố ý dẫn Tiểu Bảo đến sớm, nhìn sắc mặt u ám của Cận Tri Thận ở phía sau, anh ta cảm thấy vô cùng kích động.
Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt, dứt khoát ôm Tiểu Bảo xuống dưới nhà, trong phòng chỉ còn lại hai anh em nhà họ Cận.
Cận Tri Dực đi đến ngồi xuống trước mặt Cận Tri Thận, đưa một tập tài liệu cho anh và nói: “Anh, đây là chương trình cầu hôn cùng với lời cầu hôn em chuẩn bị cho anh, anh xem cho kỹ, đừng để đến lúc đó lại xảy ra sự cố gì.
Cận Tri Thận ném tài liệu sang một bên, cài cúc áo và lạnh giọng nói: “Anh còn cần chuẩn bị à?” “Vâng, vâng, vâng, là em lo chuyện bao đồng. Nhưng mà anh này, dù anh không xem bản thảo em chuẩn bị cho anh thì ít nhất cũng nên nằm rõ các bước.” Cận Tri Dực nhặt tài liệu lại, lấy phần kế hoạch bên trong ra.
Cận Tri Thận nhìn lướt qua một lượt rồi ném tài liệu vào thùng rác luôn, sau đó đi xuống dưới.
Cận Tri Dực nhìn thùng rác, cảm giác giống như công sức của mình cũng bị ném vào thùng rác, anh ta khẽ thở dài.
Ông anh nhà mình chẳng thèm nể mặt gì cả.
Nhưng anh ta vẫn nhận mệnh theo xuống dưới. Nhìn ba người dùng bữa dưới nhà, anh ta lại nảy ra ý nghĩ kết hôn.
Nếu như có được cuộc sống ấm áp như thế này, anh ta cũng chấp nhận. “Chú mau đến ăn sáng đi.”
Giọng nói của Tiểu Bảo ngắt mạch suy nghĩ của Cận Tri Dực, anh ta lập tức hoàn hồn.
Trong lúc ăn sáng, Cận Tri Thận bỗng lên tiếng: “Tiêu Tiêu, lát nữa anh và Tri Dực có chút việc cần đi một lát, em và Tiêu Bảo cứ ở đây chơi đi nhé."
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì hơi tò mò, chẳng phải anh nói là đi nghỉ phép ư? Sao bây giờ lại có việc bận? Tại sao cô không nhận được bất kỳ thông báo nào?
Nhưng cô nghĩ Cận Tri Thận là chủ tịch của một công ty, chắc chắn bạn mãi không xong nên cũng chỉ đành đồng ý.
Sau khi ăn sáng xong, hai anh em họ đi mất thật, trái lại Tiểu Bảo vui lắm, rốt cuộc mẹ cũng thuộc về một mình bé. “Mẹ ơi, con muốn chơi cái này!” “Mẹ ơi, con muốn ăn kem!” “Con muốn ăn kẹo bông gòn nữa!”
Dọc đường đi, Tiểu Bảo đưa ra đủ loại yêu cầu, bởi vì bé biết mẹ sẽ không cự tuyệt.
Đúng như dự đoán, Giang Tiêu Tiêu thỏa mãn mọi yêu cần bé, bé không nhịn được cười trộm, lúc ở nhà bà nội tuy cưng chiều bé nhưng chưa bao giờ dễ dàng khoan nhượng cho bé càn quấy như thế.
Sau khi đi dạo một vòng, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy rất mệt, bèn tìm một nơi râm mát ngồi xuống. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã đến trưa mà Cận Tri Thận vẫn không gọi điện thoại tới, làm cô cảm thấy lạ.
Nếu là bình thường Cận Tri Thận sớm đã gọi điện thoại cho cô rồi, sao hôm nay lại yên tĩnh thế?
Giang Tiêu Tiêu nhìn tên của Cận Tri Thận trên màn hình, dứt khoát gọi cho anh, thế nhưng đáp lại cô là giọng nữ máy móc. “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy..
Cô gọi cho Cận Tri Dực nhưng vẫn tắt máy.
Lần này đến lượt Giang Tiêu Tiêu đứng ngồi không yên, tại sao điện thoại của hai anh em lại đồng thời tắt máy?
Giang Tiêu Tiêu không khỏi nhớ lại lúc họ đi, cảm giác hình như họ có chuyện gì đó lừa mình, nhưng mà thế này thì thần bí quá.
Không tìm được hai người họ, Giang Tiêu Tiêu cất điện thoại đi, nếu bọn họ có việc cần làm thì cô cứ đi chơi với Tiểu Bảo của mình thôi.
Hai mẹ con chơi mãi đến hơn hai giờ, Tiểu Bảo mệt đến mức hai mắt díu lại, Giang Tiêu Tiêu thấy thế bèn ôm Tiểu Bảo về phòng, dỗ bé ngủ.
Thấy Tiểu Bảo ngủ say, cô cũng không nhịn được mà ngủ thiếp đi.
Đến hơn bốn giờ chiều, Cận Tri Thận gọi điện đánh thức Giang Tiêu Tiêu. “Tiêu Tiêu, buổi tối có một bữa tiệc khai trương cần tham gia, bây giờ anh đang ở phòng 203 trong khu biệt thự, anh dẫn em đi trang điểm." “Ưm... được.”
Giang Tiêu Tiêu thức dậy mà vẫn còn ngái ngủ, đúng lúc mở cửa lại thấy Cận Tri Dực bèn đưa Tiểu Bảo cho anh ta.
Cô đi đến phòng 203, thấy bên trong có vài người đang đứng thì hơi nghi ngờ. Cận Tri Thận ngồi một chỗ vẫy tay bảo cô lại qua đó.
Sau khi Giang Tiêu Tiêu ngồi xuống, có ba người phụ nữ cùng đi đến, bắt đầu trang điểm và làm tóc cho cô, bấy giờ cô mới tỉnh táo lại.
Một lát sau, Giang Tiêu Tiêu thay váy dạ hội xong và ra khỏi phòng thay đồ.
Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu sau khi được trang điểm tỉ mỉ, không kìm được mà bị khí chất toát lên từ cô mê hoặc.
Vảy dạ hội màu trắng cô mặc trông vô cùng tinh tế, hiển lộ sự quý phái của cô hơn.
Thấy Giang Tiêu Tiêu vẫn đứng sững ra đó, Cận Tri Thận dứt khoát tiến lên ôm cô vào lòng, dẫn cô đến hội trường bữa tiệc.
Khách khứa trong bữa tiệc không nhiều lắm, không gian cũng không quá rộng song cũng không mất sự vui thú.
Sau khi ở bữa tiệc chơi một lúc, Cận Tri Thận thừa dịp không ai chú ý lén lút kéo Giang Tiêu Tiêu rời đi.
Hai người bọn họ đi đến rừng hoa bên trên, Giang Tiêu Tiêu vừa ngạc nhiên vừa vui sướng phát hiện rừng hoa vốn phải u ám khi chiều tối vậy mà bây giờ lại lấp lánh vụn sáng.
Cô tiến lên, bấy giờ mới thấy được đèn màu rực rỡ trên đầy cành, vừa hay có cơn gió nhẹ phất qua khiến những cánh hoa rơi xuống, đẹp không sao tả xiết.
Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nở bừng ảnh sáng hấp dẫn ánh mắt của Giang Tiêu Tiêu, pháo hoa rơi xuống khỏi từ không trung trông vô cùng lóa mắt.
Ngay khi Giang Tiêu Tiêu đang đắm chìm trong cảnh đẹp, Cận Tri Thận đứng bên cạnh đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt cô, làm cô hoảng sợ.
Cận Tri Thận lấy từ phía sau ra một chiếc hộp, mở nó ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, Giang Tiêu Tiêu vô cùng kinh ngạc.
Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt hết sức dịu dàng, từ tốn nói: "Tiêu Tiêu, từ trước đến nay anh không nghĩ tới cảm giác yêu một người rốt cuộc ra sao, cũng không biết phải yêu như thế nào, cho đến khi anh gặp được em.
Là em đã dạy anh về chữ “yêu”, cũng là em khiến anh cảm nhận được mùi vị của tình yêu. Nếu được anh sẽ dùng cả đời anh để yêu em, che chở em, em có bằng lòng lấy anh không?”