Bởi vì chuyện vừa rồi nên cô cũng không có tâm trạng đi chơi tiếp.
Cô kéo tay áo Cận Tri Thận: “Tri Thận, chúng ta về thôi, em hơi mệt”
“Ừ”
Cận Tri Thận nhẹ nhàng đáp.
Anh biết chuyện vừa rồi đã ảnh hưởng ít nhiều đến cô.
Anh đặt Tiểu Bảo lên vai rồi cùng nhau về khách sạn.
Tiểu Bảo vẫn muốn chơi tiếp nhưng thấy mẹ mệt nên ngoan ngoãn nghe lời.
Hôm nay là ngày vui nhất từ trước tới giờ của bé.
Về đến khách sạn, Giang Tiểu Tiêu rửa ráy cho Tiểu Bảo rồi ôm bé lên giường ngủ.
Cận Tri Thận ra ngoài mua bánh ngọt về, ngảm nhìn dáng vẻ hai mẹ con say ngủ anh cảm thấy thật thoải mái.
Anh đi tới bên giường, cẩn thận đắp lại chãn cho hai người rồi nằm xuống ngủ cạnh Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu đang say ngủ cảm nhận được hơi ấm bên cạnh, bèn nhích lại gần.
Cận Tri Thận nhìn gương mặt say ngủ như trẻ con của cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Cốc cốc cốc”
Không biết ba người ngủ được bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Giang Tiêu Tiêu miễn cưỡng tỉnh giấc.
Cô định xuống giường đi mở cửa, nhưng người đàn ông bên cạnh bỗng ôm chặt eo cô không buông ra, vì vậy cô đành phải đẩy tay anh ra.
Cận Tri Thận mơ màng nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ khó hiểu.
“Tri Thận, có người gõ cửa, để em ra xem thử”
“Không cho đi”
Cận Tri Thận cau có vì bị đánh thức, anh giống như đứa trẻ đang làm nũng, nhất quyết không chịu buông tay.
Nhưng tiếng gỗ cửa vẫn tiếp tục, làm cho Giang Tiêu Tiêu vô cùng khó xử.
“Tri Thận, em ra xem chuyện gì rồi sẽ quay lại ngay.
Nhỡ có chuyện gì quan trọng thì sao, anh đừng quấy nữa”
Dưới sự tấn công dịu dàng của cô, cuối cùng anh cũng chầm chậm thả cô xuống giường.
Giang Tiêu Tiêu ra mở cửa thì thấy người đứng ngoài là bác sĩ ở bệnh viện hôm trước.
Cô hơi không hiểu, họ tới đây làm gì vậy? “Chào cô, xin lỗi vì đã quấy rây cô nghỉ ngơi, nhưng cô gái được đưa tới bệnh viện hôm trước đã tỉnh rồi, còn liên tục gây rồi đòi gặp vợ chồng cô”
Một trong số họ áy náy nói với cô.
“Không đi”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Cận Tri Thận bình thản đi tới.
Anh đến cạnh Giang Tiêu Tiêu, kéo cô ra phía sau che chở.
Anh đã lăn lộn thương trường nhiều năm, cho nên có sự cảnh giác cao độ.
“Anh Cận, tôi biết chúng tôi có lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng hình như đầu cô gái kia bị va đập mạnh, ký ức hỗn loạn.
Cô ấy chỉ nhớ vợ chồng hai vị, nếu hai vị không đi chúng tôi sợ rằng tiếp theo chúng tôi thể điều trị cho cô ấy”
Nghe vậy Cận Tri Thận hơi cáu, anh nói dứt khoát: “Tôi nói không đi là không đi, bệnh viện và cảnh sát liên lạc với người nhà của Cô ta đi”
Sau khi bị từ chối thẳng thừng, các bác sĩ hơi lúng túng Giang Tiêu Tiêu kéo góc áo anh: “Chúng ta qua xem thử đi, coi như làm một việc tốt”