Cận Tri Thận dạy dỗ Tiểu Bảo rất tốt.
Lễ phép, nhã nhặn, khiêm tốn.
Chưa bao giờ ỷ mình là người nhà họ Cận mà bắt nạt người khác.
Ngược lại, con trai của người phụ nữ mập mạp kia chính là một nhóc quỷ điển hình, chẳng những gia đình không dạy dỗ tử tế mà còn dung túng cho mọi hành động sai lầm của nó.
Đứa trẻ như vậy lớn lên cũng thành kẻ gây họa.
Giang Tiêu Tiêu dịu dàng nhìn Tiểu Bảo: “Ừ, Tiểu Bảo là con trai, vậy sau này con hãy bảo vệ mẹ thật tốt nhé!”
“Vâng ạ!” Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh.
Nụ cười trên gương mặt Giang Tiêu Tiêu càng rạng rỡ hơn, cô xoa mặt bé rồi quay sang nói với Cận Tri Thận: “Anh gọi người trong nhà đến chăm sóc Tiểu Bảo đi, chúng ta tới đồn cảnh sát một chuyến.”
Nhất định phải xử lý chuyện hôm nay.
Nhất là người phụ nữ mập mạp kia, kiên quyết phải bắt cô ta trả giá cho hành động của mình ngày hôm nay.
Bà Cận biết tin Tiểu Bảo xảy ra chuyện, suýt thì ngất xỉu, may là có người hầu đỡ được.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao dạo này nhà họ Cận lại liên tục gặp chuyện không may thế? Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?”
Xem ra bà phải đi lễ bái, tẩy xui thôi.
Bà Cận đích thân tới bệnh viện chăm sóc Tiểu Bảo, còn Cận Tri Thận thì đưa Giang Tiêu Tiêu đến đồn cảnh sát.
Khi tới đồn cảnh sát, Giang Tiêu Tiêu yêu cầu gặp người phụ nữ mập mạp kia. Anh cảnh sát tiếp đón cô nở nụ cười kỳ lạ, vừa giống như cười khổ lại vừa giống như cổ nặn ra nụ cười vậy.
Giang Tiêu Tiêu nhíu mày hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cảnh sát đáp: “Tự cô xem là biết.”
Cảnh sát dẫn bọn họ đến phòng thẩm vấn, còn chưa tới cửa đã nghe thấy giọng nữ the thé vọng ra từ bên trong.
“Tôi nói cho các anh biết, mau thả tôi ra, nếu không chồng tôi sẽ không để yên cho các anh đâu.”
“Các anh có biết chồng tôi là ai không? Anh ấy là Vua Khăn Giấy nổi tiếng thành phố Cẩm đó, nói không chừng khăn giấy các anh đang dùng là sản phẩm của nhà tôi đấy.”
“Anh ấy rất thân với cục trưởng của các anh. Nếu các anh không muốn bị đuổi việc thì thả tôi ra mau!”
“Mau thả tôi ra!” Cô ta đột nhiên hét ầm lên.
Giang Tiêu Tiêu sợ run, lúng túng nhìn cảnh sát. Thì ra là thế, chẳng trách anh ta lại cười khó hiểu như vậy.
Người phụ nữ mập mạp trong phòng vẫn lải nhải không ngừng. Cảnh sát mở cửa cho Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận đi vào.
Cô ta hơi sửng sốt khi trông thấy Giang Tiêu Tiêu, nhưng một giây sau lại trở nên kích động, muốn vung tay đánh cô nhưng tay đã còng vào ghế.
“Con khốn kia, đừng tưởng mày có thể làm gì được tao. Đợi ông xã tạo tới đây, anh ấy nhất định sẽ không tha cho mày.” Cô ta không giấu được vẻ đắc ý.
Giang Tiêu Tiêu không để ý tới lời đe dọa của cô ta mà nói chuyện trực tiếp với cảnh sát xử lý vụ án: “Cô ta đá con tôi, đá rất mạnh làm thằng bé ngất xỉu, vai trái tím đen.”
“Điều đó cho thấy lúc ấy cô ta đá mạnh nhường nào.”
Người phụ nữ mập mạp không cam lòng rơi vào thế yếu, lập tức phản bác: “Cô ta đẩy con trai tôi trước, sau đó còn định bắt nạt con trai tôi tiếp. Tôi không nhịn được bèn xông lên.”.
“Vụ này của các vị thuộc tranh chấp dân sự, hai bên có muốn giải quyết riêng hay không?”
“Muốn!”
“Không muốn!”
Người phụ nữ mập mạp đồng ý giải quyết riêng nhưng Giang Tiêu Tiêu không chấp nhận: “Cô ta dám ra tay thì giao cho pháp luật xử lý đi.”
Người trưởng thành phải đối mặt – với lỗi lầm của mình.
Cận Trị Thận đi đến, gần giọng nói: “Chúng tôi từ chối mọi phương án hòa giải, chỉ muốn pháp luật trả lại công bằng.”
Đúng lúc này, một người đàn ông béo mập chạy vào. Thấy trong phòng có nhiều người như vậy, đầu tiên anh ta thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Anh ta lại gần, đúng lúc Cận Tri Thận quay đầu. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Người đàn ông kia thốt lên đầy kinh ngạc: “Chủ tịch Cận!”
Anh ta bước nhanh tới trước mặt Cận Tri Thận, cung kính hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Nghe đối phương hỏi vậy, Cận Tri Thận nhìn về phía người phụ nữ mập mạp.
Người đàn ông trợn trừng mắt, hết nhìn người phụ nữ kia lại nhìn Cận Tri Thận. Sự việc không phải như anh ta suy đoán chứ?
Tốt nhất là không phải, không thì tiêu đời.
“Ông xã, con ả này đẩy cục cưng nhà chúng ta.’ Người phụ nữ mập mạp chỉ vào Giang Tiêu Tiêu tố cáo: “Cô ta còn tát em. Anh coi này, mặt em sưng lên rồi.”
Cô ta nghiêng đầu khoe gương mặt bị thương.
Người đàn ông chăm chú quan sát, tức thì hít một hơi lạnh. Mặt mũi sưng húp kinh khủng thế này, không biết đối phương tát mạnh cỡ nào.
“Cô…” Anh ta muốn chất vấn Giang Tiêu Tiêu nhưng chợt nghĩ tới quan hệ giữa cô và Cận Tri Thận nên không khỏi sợ hãi: “Chủ tịch Cận, chúng ta giải quyết riêng được không?”
“Vợ tôi không đồng ý.” Cận Tri Thận lạnh lùng đáp.
Vợư?
ïng 332 Anh thấy em chán sống rồi!
Người đàn ông hơi ngạc nhiên, song đó không phải vấn đề anh ta cần để ý vào lúc này. Anh ta cuống quýt nhìn Giang Tiêu Tiêu cười xòa: “Chị Cận à, chúng ta hòa giải được không?”
“Không!” Giang Tiêu Tiêu từ chối.
Đối phương nhíu mày: “Tại sao?”
“Tại vì bà xã của anh mà bây giờ con trai tôi vẫn đang nằm viện kia kìa.”
Con trai bưửaà cô ta?
Người đàn ông hỏi lại cho chắc chắn: “Cô đang nói tới con trai của Chủ tịch Cận phải không?”
“Có gì khác biệt sao?” Giang Tiêu Tiêu hỏi ngược lại.
Đương nhiên là khác rồi.
Nếu là con trai cô gái này thì anh ta có thể thở phào, nhưng nếu là con trai của Cận Tri Thận thì anh ta thật sự xong đời.
“Ông xã, anh còn dài dòng làm chi, mau trả thù cho em đi!’ Có ông xã làm chỗ dựa, người phụ nữ mập mạp kia liền to tiếng hơn.
“Tôi sẽ nhờ bệnh viện đưa ra báo cáo kiểm tra thương tích, các người muốn nói gì thì cứ nói chuyện trực tiếp với họ.”
Cận Tri Thận ám chỉ cảnh sát xử lý vụ án đang ngồi bên cạnh.
Người đàn ông hoảng sợ, vội vàng cầu xin: “Chủ tịch Cận, tôi van xin anh, chúng ta giải quyết riêng có được không?”
“Vợ tôi đã nói rồi, đừng ép tôi phải lặp lại lân nữa.” Giọng nói của Cận Tri Thận cực kỳ lạnh lùng, tựa như băng tuyết giữa mùa đông khắc nghiệt.
“Chủ tịch Cận…” Người đàn ông còn muốn nói thêm nhưng Cận Tri Thận không cho anh ta cơ hội, dắt tay Giang Tiêu Tiêu đi ra ngoài.
Người phụ nữ mập mạp kia thấy vậy thì nóng nảy: “Ông xã, anh làm gì thế? Sao lại để mặc bọn họ đi như vậy?”
“Đủ rồi đó!” Người đàn ông đột nhiên quát to làm cô ta giật mình.
“Em có biết bọn họ là ai không?”
“Là al?2”
“Cận Tri Thận và vợ của anh ta.”
Vừa nghe thấy ba chữ “Cận Tri Thận”, người phụ nữ mập mạp lập tức biến sắc: “Anh nói là Cận Tri Thận ư?”
“Lẽ nào em không nhận ra? Em dám đá con trai của anh ta, anh thấy em chán sống rôi! Cố ý gây rắc rối cho anh!” Người đàn ông tức giận mắng.
Người phụ nữ kia không dám ho he gì nữa.
Cô ta cũng biết Cận Tri Thận có thủ đoạn ghê gớm, lạnh lùng vô tình.
Cô ta sợ hãi, không còn vẻ đắc ý và kiêu ngạo lúc sự việc xảy ra nữa.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cô ta hỏi.
“Chân thành xin lỗi chứ còn làm sao nữa. Cố gắng thuyết phục bọn họ rút đơn kiện.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Giang Tiêu Tiêu quay đầu nhìn lại, sau đó hỏi Cận Tri Thận: “Cô ta có bị xử phạt không anh?”
“Nếu có đủ chứng cứ thì sẽ bị xử phạt.
Anh nói vậy chẳng phải nói thừa sao?
Cận Tri Thận hiểu lòng cô, bèn nói: “Em cứ yên tâm, cô ta sẽ phải trả giá cho hành vi của mình.”
Giang Tiêu Tiêu thở dài: “Em biết rôi, em không hỏi nữa.”
Cận Tri Thận đưa cô về bệnh viện rồi trở lại công ty.