Chuyện của Tô thị bị đưa tin không hề e dè chút nào, thậm chí có nhà kinh tế học khẳng định, e rằng lần này Tô thị không chống đỡ được nữa.
Tức khắc, nhân viên của Tô thị nhao nhao nghỉ việc.
Tô Uyển Ương đang ở nước ngoài nhìn thấy tin tức này, sắc mặt tức thì trằng bệch như tờ giấy.
Cận Tri Thận ra tay với Tô thị rồi! “Uyển Ương, em không sao chứ?”
Ngụy Tử Hằng nhìn cô ta đầy lo lắng.
Tô Uyển Ương tắt màn hình di động đi, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi không lên tiếng.
“Uyển Ương, em muốn nói gì thì cứ nói đi”
Ngụy Tử Hãng cầm tay cô ta, dịu dàng nói.
“Tử Hãng, chúng ta quay về đi”
Tô Uyển Ương siết chặt lòng bàn tay, cô ta yên lặng hồi lâu mới bật ra một câu như thế.
“Quay vê?”
Ngụy Tử Hằng nhíu mày: “Nhưng chúng ta vừa mới đến mà, phải về ngay ư?”
Anh ta thật sự không thể hiểu tại sao cô ta lại phải làm khổ thân mình như thế? “Bây giờ...
bây giờ nhà em xảy ra chuyện rồi, em phải trở vê!”
Mắt Tô Uyển Ương đỏ hoe, nước mắt chảy xuống.
Vừa nhìn thấy cô ta khóc, Ngụy Tử Hãng cực kỳ đau lòng, vừa lau nước mắt giúp cô ta vừa nói: “Em đừng khóc.
Anh sẽ gọi điện cho ba anh để ông ấy giúp một tay, có lẽ có thể giúp Tô thị vượt qua khó khăn này”
Nguy Tử Hằng không biết nguyên nhân đẳng sau Tô thị xảy ra chuyện, anh ta cho là xuất hiện vấn đề tiên bạc đơn giản mà thôi.
Nhưng Tô Uyển Ương lại không ra được, chỉ có thể liên tục rơi nước mắt.
Ngụy Tử Hãng thấy vậy, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho điện cho ba mình.
Điện thoại lập tức được nối máy, một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Thăng ranh này, có phải con đang ở cùng con bé Tô Uyển Ương không?”
“Đúng rồi ạ”
Ngụy Tử Hãng không nhận ra có vấn đề gì ở đây, nói tiếp: “Ba à, con có việc muốn nhờ ba giúp..”
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong thì ở đầu dây bên kia, ông Ngụy đã nói: “Nếu con muốn ba giúp nhà họ Tô thì không được.
“Ba, tại sao ạ?”
“Đừng hỏi nhiêu, con mau trở lại đây cho ba, bằng không nhà họ Ngụy cũng sẽ rơi vào kết cục như nhà họ Tô mất”
Nguy Tử Hãng không hiểu ra sao: “Ba, rốt cuộc ba đang nói gì thế?”
“Dù thế nào ba cũng phải cho con biêt, Tô Uyển Ương không phải người tốt, tốt nhất con đừng ở cạnh cô ta, nếu không ba coi như không có đứa con trai này" Giọng của ông Ngụy rất lớn, Tô Uyển Ương cũng nghe được, cô ta cản môi, trông rất đáng thương.
Nguy Tử Hằng cười gượng với cô ta, sau đó thấp giọng nói với ông Ngụy: “Ba, Uyển Ương là một cô gái tốt, ba đừng nói cô ấy như thế.
Hơn nữa, đời này con chỉ cần cô ấy thôi”
“Thằng ranh này, muốn làm phản đúng không?”
“Ba, bây giò nhà họ Tô gặp khó khăn, ba có thể giúp người ta một tay không?”
Ông Ngụy im lặng.
“Ba, xin ba đấy, ba giúp đỡ đi mà, được không ba?”
Bấy giờ ông Ngụy mới nhận ra hình như con trai mình không hề hay biết gì cả, vì thế ông nói: “Thằng ranh con này, con có biết vì sao nhà họ Tô rơi vào tình cảnh này không? Chính là vì Tô Uyển Ương đấy, hơn nữa lần này thẳng nhóc nhà họ Cận còn nói nếu ai dám giúp đỡ nhà họ Tô thì cũng sẽ có kết cục giống bọn họ.
Con nói xem như thế thì ai dám giúp nữa?”
Nghe ba mình nói, Ngụy Tử Hằng vô cùng kinh hãi: “Ba, là Cận Tri Thận gây chuyện với nhà họ Tô ư?”
“Tử Hằng, nếu con còn muốn người ba này thì cách cái cô Tô Uyển Ương đó xa một chút, mau trở lại cho ba”