Giang Tình Tình giễu cợt: "Con thấy anh ấy không muốn gặp con thì đúng hơn."
Cô ta giận dữ nói xong, Thẩm Thục Lam đang định khuyên bảo thì Lam Quân Hạo đi vào.
Anh ta nghe được những gì Giang Tình Tình vừa nói, bởi vậy sắc mặt hơi khó coi, nhưng vẫn nén giận, nói: “Chẳng phải anh đến thăm em rồi đây à?"
"Hừ!"
Giang Tình Tình cho anh ta một gương mặt lạnh tanh.
"Quân Hạo, con đến rồi à"
Thẩm Thục Lan niềm nở chào đón
"Cô ạ." Lam Quân Hạo mỉm cười chào hỏi bà ta.
"Con cũng biết Tình Tình mới mất đứa bé, cho nên dễ phát cáu, con đừng để bụng.”
"Con biết."
Mấy hôm nay Lam Quân Hạo không đến bệnh viện, bản thân anh ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Lần này sau khi mất đi đứa con, anh ta mới biết thì ra Giang Tình Tình lại xấu tính như vậy, trước kia cô ta luôn dịu dàng.
Nhưng bây giờ, hơi chút là nổi giận, lại còn đổ hết mọi sai lầm lên đầu Giang Tiêu Tiêu.
Nói cho cùng, anh ta vẫn nhớ cuộc sống ở bên Giang Tiêu Tiêu ngày trước.
Lam Quân hạo thầm thở dài, dù hoài niệm thì cũng không quay trở lại được.
Anh ta đi đến bên cạnh Giang Tình Tình, giơ tay khoác lên vai cô ta.
“Đừng đụng vào em!” Giang Tình Tình tránh tay anh ta ra, quay mặt sang một bên không thèm nhìn anh ta.
“Tình Tình, đừng giận mà, nhé?"
Lam Quận Hạo nhẹ nhàng dô dành.
"Em không giận, chí là trái tim em lạnh giá rồi." Giang Tinh Tình quay
đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta, dùng ngón tay chọc chọc ngực anh ta: “Anh tự suy nghĩ đi, đã bao lâu rồi anh không đến bệnh viện? Dù chúng ta chưa kết hôn, anh cũng đừng quên đứa bé là con ai.”
"Anh sai rồi mà." Lam Quân Hạo nằm tay cô ta, mỉm cười dịu dàng: "Thật sự là anh rất bận. Nhưng giờ hết bận rồi, về sau anh có thể ở bên em."
Giang Tình Tình hừ mạnh một tiếng: "Lời của anh, em không tin.”
“Được rồi nào, Tình Tình, Quân Hạo đã nói vậy rồi, con cũng đừng giận nữa." Thẩm Thục Lan khuyên.
"Tình Tình." Lam Quân Hạo gọi thử một tiếng.
Bấy giờ Giang Tình Tình mới bĩu môi, nói: “Chính miệng anh nói đấy nhé, về sau phải ở bên em.”
Lam Quân Hạo cười khẽ: “Ừ.”
"Vậy em tạm thời tin anh."
Giang Tình Tình ngả vào lòng anh ta, nở nụ cười đắc ý.
Cô ta tự tin cho rằng mình chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của Lam Quân Hạo.
Thấy hai người họ hòa hảo lại, Thẩm Thục Lan thở phào một hơi, sau đó xoay người đi ra ngoài, định cho bọn họ không gian riêng tư.
Nhưng bà ta còn chưa kịp đi ra ngoài thì có hai cảnh sát tiến vào.
Chong S10 len ornn ay van con nho nhung Giang T teu Tiêu
“Ai là Giang Tình Tình?" Một cảnh sát hỏi.
Nghe tiếng hỏi, Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo lập tức tách ra, quay lại nhìn.
"Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì thế?" Thẩm Thục Lan hỏi với vẻ căng thẳng.
“Giang Tình Tình bị tình nghi có liên quan đến tội cố ý gây thương tích."
"Sao lại vậy được?”
Thẩm Thục Lan kích động.
Bà ta quay đầu nhìn Giang Tình Tình, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Đồng chí cảnh sát, phiền các anh hãy nói rõ về chuyện này.” Lam Quân Hạo đứng ra, nhìn hai cảnh sát một cách nghiêm túc.
Còn Giang Tình Tình siết chặt ga giường dưới thân, khuôn mặt vẫn cố giữ sự bình tĩnh, không muốn để lộ vẻ hoảng loạn.
Thật ra cô ta biết rõ cảnh sát đến vì chuyện của ai.
Nhưng cô ta không ngờ lại đến nhanh như vậy.
"Chúng tôi bắt được một nghi phạm, cung khai Giang Tình Tình xúi giục anh ta thực thi hành vì bạo lực với cô Giang, dẫn đến việc cô Giang sảy thai."
Lam Quân Hạo cực kỳ kinh hãi, anh ta quay đầu nhìn Giang Tình Tình với vẻ không dám tin,