Giang Tiêu Tiêu ở bệnh viện hơn một tuần, vết thương dần lành lại, người cũng béo lên vài cân.
Cận Tri Thận nói, thấy cô mập một chút mới cảm thấy yên tâm.
Ý nghĩ của anh thật khó hiểu.
Nhưng không ai nhắc đến việc cô từng ra đi không một lời từ biệt, giống như cô chưa từng rời đi vậy.
Mấy lần Giang Tiêu Tiêu muốn nói, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại không biết nên nói ra như thế nào.
Mà đã nói ắt sẽ phải nhắc đến chuyện trước kia, cô thật sự không có mặt mũi nói ra.
Sống an nhàn lâu quá rồi, cô rất sợ sẽ phải mất đi một lần nữa, Thể là cô dứt khoát không nhắc lại nữa.
Trong lúc nằm viện, công ty ở thành phố Nam gọi điện cho cô, cô cũng nhân thể từ chức luôn, dù sao lần này trở về cô cũng không đi được nữa.
Lục Tranh cũng gọi cho cô.
“Tiêu Tiêu, em yên tâm dưỡng thương, chỗ mẹ em anh sẽ cho nhiều người đến trông nom hơn.”
Anh ấy luôn suy nghĩ rất chu đáo.
Nếu không có anh giúp đỡ, sợ rằng bây giờ cô vẫn sống rất bết bát.
Giang Tiêu Tiêu nghĩ, rồi nói: “Đàn anh à, tìm một cô gái tốt chăm sóc cho anh đi.”
Cô nói xong, đầu dây bên kia im lặng.
Giang Tiêu Tiêu mím môi, cũng không lên tiếng.
Cô biết cô nói lời này rất tàn nhẫn, nhưng cô thật sự không muốn làm lỡ tình cảm của anh.
Mãi lâu sâu, Lục Tranh mới nói: “Được, anh biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu hơi suy sút.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẩm, ánh mặt trời rạng rỡ, cô từ từ cong khóe môi, chỉ mong mọi chuyện có thể dần trở nên tốt hơn.
Ngày ra viện, ông bà Cận cũng đến.
Giang Tiêu Tiêu rất bất ngờ khi nhìn thấy bọn họ.
Ngay sau đó cô nghĩ đến việc mình vẫn đang nằm trên giường, vội vàng muốn ngồi dậy.
“Cứ nằm đi.” Bà Cận lên tiếng ngăn cô lại.
“Cảm ơn cô.”
“Hai chúng tôi muốn đến thăm cô từ lâu, nhưng mãi vẫn không tìm được thời gian thích hợp nên tận hôm nay mới đến, hy vọng cô không trách chúng tôi.”
Ông Cận nhìn cô với ánh mắt ôn hòa.
Cận Tri Thận giống ba, Cận Tri Dực giống mẹ. Bởi vậy mỗi lần nhìn ông Cận, cô đều cảm thấy rất thân thiết.
Cũng không phải ý nói là bà Cận không tốt, chẳng qua bởi vì cô biết rõ bà không thích mình nên trong lòng khó tránh khỏi sẽ kiêng dè.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, lắc đầu nói: “Chú, làm sao cháu trách cô chú được chứ ạ? Cô chú có thể đến thăm cháu là cháu vui lắm rồi.”
“Vậy thì tốt.” Ông Cận cười to, So với ông, bà Cận có vẻ không được tự nhiên, dường như hơi lúng túng.
Nhưng bà vẫn nói: “Cô Giang, cảm ơn cô đã cứu Tiểu Bảo.”
“Cô, cô không cần khách sáo thể đâu ạ, cháu cứu Tiểu Bảo là việc nên làm mà.”
Giang Tiêu Tiêu nghĩ đến chuyện gì, bèn nói: “Cháu nghe Tri Thận nói là các món canh cháu uống trong lúc nằm viện đều do cô bảo người ta chuẩn bị, ngon lắm ạ. Cháu cảm ơn cô.”
Thật ra bà Cận cũng biết rõ cô là một cô gái tốt, chẳng qua hoàn cảnh gia đình cùng với quá khứ của cô làm bà không thích nổi.
Nhưng sau chuyện này, bà cũng nghĩ thông suốt rồi.
Có thể sống trong gia đình như thế mà tính cách không vặn vẹo, lại còn rất hiếu thuận với mẹ, bà cũng nghe Tri Dực nói là năm đó để cứu mẹ mình, cô mới chọn cách mang thai hộ cho người khác.
Nói cho cùng, cô cũng là một đứa bé đáng thương.
Nghĩ đến đây, bà Cận mỉm cười, dịu dàng nói: “Cô thích là tốt rồi.”
Bà nhìn xung quanh, hỏi: “Vết thương hồi phục thế nào rồi? Bác sĩ nói có thể xuất viện rồi à?”
Giang Tiêu Tiêu vừa vui mừng vừa lo sợ trước sự quan tâm của bà Cận, cô vội vàng trả lời: “Vết thương đã khỏi hết rồi ạ, bác sĩ nói cháu có thể xuất viện rồi, ở nhà nghỉ ngơi là được.”
Bà Cận gật đầu: “Vậy để tôi bảo cô giúp việc trong nhà đến chăm sóc cô.”
Giang Tiêu Tiêu đang định từ chối thì đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Không cần, chỗ con cũng có rồi.”
Là Cận Tri Thận.
“Chỗ con?” Bà Cận cau mày: “Chẳng lẽ con muốn nó đến ở nhà con?”
“Vâng.”
“Như thế không ổn.”
Tuy cái nhìn của bà về Giang Tiêu Tiêu đã có sự thay đổi, nhưng điều này không có nghĩa là bà đã chấp nhận cô.
“Có gì không ổn?” Cận Tri Thận biết bà nghĩ gì, vì thế anh nói thắng: “Cô ấy là vợ tương lai của con, ở lại nhà con là chuyện hết sức bình thường.” Bà Cận nghe anh nói thế thì đội mày nhíu chặt hơn: “Con…”
“Đừng nói nữa.” Ông Cận giữ bà lại, ghé vào tai bà nhỏ giọng khuyên: “Đừng nói mấy chuyện đó nữa, con cháu tự có phúc của con cháu, cứ mặc kệ chúng nó đi.”
“Nhưng mà…” Bà Cận vẫn không chấp nhận nổi.
Giang Tiêu Tiêu thấy thế, bèn dè dặt đưa ra đề nghị: “Không thì để cháu về nhà mình đi ạ.”
Cận Tri Thận nhìn cô với vẻ mặt không biểu cảm, nói: “Chẳng phải em trả phòng trọ rồi à?”
Đúng rồi.
Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới chợt nhận ra mình đã trả phòng rồi, bây giờ cô không có nơi dừng chân ở thành phố Cẩm.
Vậy phải làm sao đây?
Cô cảm thấy bối rối.
Lâm thời tìm nhà đâu hề dễ dàng.
Nhưng nếu đến ở nhà anh thì mẹ của anh sẽ rất khó chịu.
Đang lúc cô không biết nên làm gì, ông Cận bỗng nói: “Hay là thế này đi, cô đến ở nhà chúng tôi, làm vậy chúng tôi cũng cảm thấy yên tâm.”
Đến ở nhà họ Cận?
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu theo bản năng: “Không cần đâu cô chú, cháu có thể ở nhờ nhà bạn.”
“Lục Tranh ấy à?” Cận Tri Thận hỏi.
“Hả?” Giang Tiêu Tiêu không hiểu ra Sao.
Làm sao anh có thể để cô đến ở nhà một người đàn ông khác.
Vì vậy anh đồng ý với ông Cận luôn: “Vâng, con sẽ để cô ấy ở nhà mình.”
“Cái gì?” Giang Tiêu Tiêu quýnh lên: “Sao anh lại đồng ý thay em vậy chứ?”
Cận Tri Thận xoa đầu cô: “Ngoan nào, nghe lời.”
Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, anh nghĩ cô là con nít à? Làm thế là dỗ được cô chắc?
“Như vậy là tốt nhất, làm vậy mẹ có thể chăm sóc cho cô Giang.”
Bà Cận rất hài lòng với sự bố trí này.
Thế là Giang Tiêu Tiêu chưa khỏi hẳn vào ở trong nhà họ Cận: Khi biết được tin tức này, Tô Uyển Ước tức giận đập nát điện thoại, làm ông bà Tô sợ hết hồn.
“Sao lại như thế được? Cô ta vậy mà lại vào nhà họ Cận!”
Gương mặt vốn xinh đẹp trở nên dữ tợn bởi vì sự phẫn nộ.
Ông Tô thấy vậy, tức giận mắng: “€on nhìn xem con bây giờ thành ra cái giống gì rôi? Con có còn là con gái của Tô Uyển Minh này không?”
Tô Uyển Ương không nói gì.
Ông Tô hít sâu một hơi, nói tiếp: “Uyển Ương, con từ bỏ Cận Tri Thận đi, lẽ nào trên đời này cũng chỉ có một người đàn ông là nó hay sao?”
Quả thật ông ta không muốn con gái mình trở nên đáng ghét vì một người đàn ông.
“Đúng vậy, trên đời này có rất nhiều đàn ông, nhưng Cận Tri Thận chỉ có một!” Tô Uyển Ương không cam lòng yếu thế mà phản bác lại.
“Con… con muốn chọc ba tức chết thật à?”
Bởi vì quá tức giận, ông Tô thở hồng hộc.
“Nào, nào, hai ba con bớt tranh cãi thôi.’ Bà Cận vội vàng đứng ra giảng hòa: “Dù thế nào thì lân này cũng là nhà họ Cận làm sai, không phải Tần Mộ Lan luôn miệng nói Uyển Ương mà ứng cử viên cho con dâu nhà họ Cận mà mình vừa lòng nhất à? Thế mà chẳng bao lâu đã để cái con Giang ấy vào trong nhà, bọn họ coi nhà họ Tô chúng ta là gì chứ?”
“Bà im đi!” Ông Tô trừng bà ta: “Bà không khuyên con gái mình đi lại còn đổ thêm dầu vào lửa, bà muốn để con gái mình trở nên đáng sợ hơn nữa à?”