Sau khi Hàn Tĩnh đi ra khỏi văn phòng, mấy đồng nghiệp bên ngoài đang xúm lại nhỏ giọng bàn tán về việc này.
“Các cô nghe thấy chưa! Tiêu Tiêu thành công ký được dự án ở nước Mỹ rồi đấy!”
“Thật vậy ư? Dự án mà Hàn Tĩnh mất một tháng cũng không thành công vậy mà lại bị cô ấy lấy được dễ như trở bàn tay, đúng là lợi hại!”
“Hàn Tĩnh cũng kém thật đấy, nghe nói là người của tổng công ty điều đến nữa kia! Chậc chậc.”
…
Hàn Tĩnh đứng tại chỗ mà giận tái mặt.
Cô ta siết chặt ngón tay, cảm thấy cực kỳ không cam tâm. Rõ ràng cô ta mới là người của Tổng công ty đi theo Tô San đến đây dù thế nào địa vị của cô ta ở Tập đoàn Cẩm Sắt cũng phải cao hơn người khác mới đúng, nhưng bây giờ… Giang Tiêu Tiêu liên tục bắt được vài dự án lớn, nếu việc này cứ tiếp diễn thì cô ta còn địa vị nào ở công ty nữa?
Không được, mình không thể đứng yên nhìn Giang Tiêu Tiêu vẻ vang như thế được, Hàn Tĩnh nghĩ.
Sau khi trở lại khách sạn được một lúc, đến buổi chiều, Từ Na thấy Giang Tiêu Tiêu phấn chấn hơn thì lôi kéo cô đi mua sắm, dự định mua chút đồ về làm quà.
Giang Tiêu Tiêu không có ai để tặng quà, trái lại cô có chút nhớ Tiểu Bảo, nhìn thấy robot đồ chơi bèn mua cho bé.
“Chị Tiêu Tiêu, chị mua đồ chơi cho trẻ con à? Trong công ty vẫn luôn có tin đồn chị có con, lẽ nào…”
Từ Na nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt ngạc nhiên.
“Em nghĩ gì thế hả! Là con của một người bạn thôi.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười bất đắc dĩ.
“Ö.” Từ Na gật đầu, rồi cô ấy khựng lại, đột nhiên cô ấy nghĩ đến nhà họ Cận có một thái tử nhỏ, chẳng lẽ… Thoáng chốc ánh mắt của Từ Na không giấu được sự khiếp sợ.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp hỏi câu nào thì chuông điện thoại của Giang Tiêu Tiêu bỗng reo vang, là Lục Tranh gọi điện đến.
Giang Tiêu Tiêu và Từ Na mua được gần hết thứ mình muốn mua rồi, hiện tại cũng đến lúc ăn tối, Lục Tranh nói anh ấy đang ở gần đó và muốn dẫn hai bọn họ đi ăn, cô suy nghĩ rồi cũng đồng ý.
Một lát sau, ba người bọn họ đi đến một nhà hàng, vừa đi Lục Tranh vừa hỏi: “Các em đã bắt được dự án kia rồi chứ?”
Giang Tiêu Tiêu chưa kịp nói gì thì Từ Na đã giành mở miệng với vẻ kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi ạ, chị Tiêu Tiêu còn chịu đựng bệnh tật để đến bữa tiệc nữa cơ, chị ấy liều mạng như vậy mà vẫn không ký thành công dự án này thì đúng là không hợp lý.”
Nghe vậy, Lục Tranh cau mày nhìn Giang Tiêu Tiêu.
“Em bị bệnh à? Có nghiêm trọng không?”
“Còn ngất xỉu luôn cơ, anh nói xem có nghiêm trọng không?” Từ Na luôn luôn ngay thắng nói luôn.
Lục Tranh càng nhíu mày chặt hơn.
Giang Tiêu Tiêu vội vàng lên tiếng: “Không sao, không sao mà, đàn anh à em chỉ bị cảm chút thôi, bây giờ cũng đã khỏi rồi.”
“Thật không?”
“Đương nhiên rồi, anh không thấy em chạy nhảy vui vẻ thế này à?”
Lục Tranh mím môi, nghĩ đến việc Giang Tiêu Tiêu ngất trong bữa tiệc là anh vẫn cảm thấy không yên tâm.
Ba người bọn họ tìm bàn rồi ngồi xuống, Từ Na thấy được ánh mắt đầy quan tâm của Lục Tranh, một người là đàn anh khóa trên dịu dàng điển trai, một người là chủ tịch lạnh lùng cũng hết sức tuấn tú, chậc chậc, hâm mộ chị Tiêu Tiêu quá!
Đang suy nghĩ thì Từ Na nhìn thấy hai bóng người bước vào, tức khắc cô ấy cả kinh.
“Chị Tiêu Tiêu, kia chẳng phải là chủ tịch Cận à?”
Giang Tiêu Tiêu xoay người lại nhìn, khi trông thấy bóng người quen thuộc ấy cô chỉ cảm thấy căng thẳng, đúng là Cận Tri Thận, anh và Tô Uyển Ương đi cùng nhau.
New York rộng lớn như thế mà tại sao đi ăn một bữa cơm cũng có thể gặp nhau vậy, Giang Tiêu Tiêu cạn lời.
Tô Uyển Ương và Cận Tri Thận cũng nhìn thấy ba người Giang Tiêu Tiêu, trong khoảnh khắc ánh mắt cô ta trở nên u ám.
Lại là Giang Tiêu Tiêu, tại sao cô ta cứ bám dai như đỉa thế?
Tô Uyên Ương cắn chặt rằng, bọn họ vừa mới hoàn thành công việc, khó khăn lắm Cận Tri Thận mới đồng ý đi ăn với cô ta, vậy mà không ngờ cuối cùng lại chạm mặt Giang Tiêu Tiêu làm cô ta tức sôi máu.
Trong lúc cô ta đang nghĩ ngợi thì Cận Tri Thận đã tiến lên, cô ta cũng vội vàng theo sau.
Lục Tranh hơi ngấn ra, ngay sau đó anh ấy mỉm cười lịch sự và chào hỏi: “Chủ tịch Cận, cô Tô, trùng hợp quá, hai người cũng đến đây ăn à? Có muốn ngồi cùng nhau không?”
Tô Uyển Ương định từ chối, dù sao cô ta muốn có không gian riêng với Cận Tri Thận, thế nhưng người đàn ông bên cạnh đã ngồi xuống một cách tự nhiên.
Bồi bàn đi đến ghi món, Lục Tranh đưa thực đơn cho Cận Tri Thận.
“Chủ tịch Cận gọi món đi.”
Cận Tri Thận cũng không nói gì khác, anh gọi rất nhiều món Giang Tiêu Tiêu thích ăn. Lục Tranh nghe tên món ăn thì sửng sốt, bởi vì anh ấy cũng biết đó là những món mà cô thích.
Ngay lập tức sắc mặt Lục Tranh trở nên quái lạ, đồng thời anh ấy cũng cảm thấy hơi bất an.
Sau khi bồi bàn rời đi, bầu không khí trên bàn ăn trở nên gượng gạo.
Tô Uyển Ương đã từ bỏ ý định ăn riêng với Cận Tri Thận, vì thế cô ta tìm đề tài nói chuyện phiếm.
“Chủ tịch Lục và cô Giang có vẻ thân thiết nhỉ. Mấy lần đều gặp được hai người đi với nhau, mà nghe nói anh và cô ấy học cùng trường đại học, trước kia ở trường hai người cũng như thế này ư?”
Lục Tranh nhìn Giang Tiêu Tiêu, cười đáp: “Đúng vậy. Trước đây Tiêu Tiêu cũng là thành viên của Hội học sinh, hai chúng tôi thường xuyên tiếp xúc, lâu dần tự nhiên thân thiết với nhau thôi.”
“Thế ư?” Tô Uyển Ương mỉm cười, dường như cô ta nhớ ra điều gì mà không biết vô tình hay cố ý hỏi: “Lần trước nghe anh diễn thuyết ở Đại học J, anh có nói là thích một cô gái, người đó hẳn là cô Giang nhỉ?”
Ngoại trừ Từ Na, ba người còn lại đều khựng lại, không ai ngờ Tô Uyên Ương sẽ nhắc đến vấn đề này.
Cận Tri Thận vốn đã khó chịu vì Giang Tiêu Tiêu và Lục Tranh đi ăn với nhau, bây giờ sắc mặt anh hiện rõ vẻ không vui.
Lục Tranh không nói gì.
Giang Tiêu Tiêu thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào, đặc biệt khi thấy vẻ mặt không vui của Cận Tri Thận, không hiểu sao cô cảm thấy vừa căng thẳng vừa chột dạ.
Từ Na như ngồi trên bàn chông, cô ấy cũng không ngốc, đương nhiên hiện tại đã nhận ra Tô Uyển Ương thích Cận Tri Thận, mà Cận Tri Thận và Lục Tranh đều thích chị Tiêu Tiêu của cô, vậy bây giờ… chị Tiêu Tiêu thích ai?
Từ Na không nhịn được mà nhìn bọn họ, cảm giác như mình bước vào một cái vòng luẩn quần.
Bầu không khí yên lặng vài giây, Tô Uyển Ương lại nói như thể vô tội lắm: “Xin lỗi. Có phải tôi nói sai rồi không?”
Giang Tiêu Tiêu vừa định mỉm cười nói làm sao đàn anh thích mình được thì Lục Tranh bỗng lên tiếng trả lời Tô Uyển Ương: “Không sao, cô nói đúng rồi, quả thật tôi thích Tiêu Tiêu.”
Lục Tranh nở nụ cười bình tĩnh, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, giống như đang nói một việc gì đó hết sức bình thường vậy.
Lời tỏ tình bất ngờ tức khắc làm cho Giang Tiêu Tiêu cảm thấy bối rối, cô ngỡ rằng mình nghe lầm, tuy đã đoán được rất có thể người mà Lục Tranh thích chính là mình từ trước, nhưng vào giờ phút này cô không nén nổi sự kinh ngạc trong lòng.
Không khí trên bàn ăn lại trở nên kỳ lạ, ngay cả Tô Uyển Ương cũng không nghĩ rằng Lục Tranh sẽ tỏ tình ngay trước mặt mọi người, ngay lập tức cô ta khẽ mỉm cười.
Mấy người đều vô tình hoặc cố ý nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu, nhất thời cô không biết phải nói gì, đành phải mượn cớ đi vào nhà vệ sinh.