Sau khi Cận Tri Thận đi, Giang Tiêu Tiêu tắm cho Tiểu Bảo rồi nằm trên giường. Tiểu Bảo hỏi với vẻ khó hiểu: “Tại sao cô Tiêu Tiêu lại đuổi ba con ạ?”
Giang Tiêu Tiêu nghe thế thì thoáng khung lại, sau đó nghe thấy Tiểu Bảo nói tiếp: “Cô Tiêu Tiêu, mặc dù tối qua con nói ba con sẽ cưới người phụ nữ khác, nhưng con vẫn tin ba, cả ba và con đều rất thích cô Tiêu Tiêu, ba con con không muốn rời xa cô.”
Giang Tiêu Tiêu gượng cười chua chát, nhưng mà sự thật là bọn họ không thể ở bên nhau.
Cô muốn nói cho Tiểu Bảo biết rằng sớm muộn gì bọn họ cũng xa nhau nhưng lại không đành lòng. Cô xoa đầu Tiểu Bảo, dịu dàng lên tiếng: “Được rồi Tiểu Bảo, cô Tiêu Tiêu biết mà. Đây là chuyện người lớn, con đừng bận tâm. Muộn rồi, con ngủ đi!”
Tiểu Bảo thở dài rồi gật đầu, rúc vào lòng Giang Tiêu Tiêu ngủ.
Hôm sau vẫn là quản gia tới đón Tiểu Bảo đi học sau đó lại đưa Giang Tiêu Tiêu tới công ty.
Bởi vì chuyện hôm qua mà hôm nay đi làm Giang Tiêu Tiêu cứ hồn vía lên mây, cũng may là cô không có việc gì quan trọng.
Cô gắng gượng đến giờ tan làm buổi chiều rồi đi tới tiệm bán đồ cổ của ông cụ Tần như hôm trước.
Ông cụ vẫn dạy Giang Tiêu Tiêu pha trà, mới qua hai ngày mà cô đã làm rất ra dáng, ông cụ cũng nhìn cô với ánh mắt khen ngợi rồi nói: “Cháu còn có thiên phú hơn đứa cháu trai kia của ông.”
Nếu Cận Tri Thận mà nghe thấy câu này thì chắc chắn anh sẽ câm nín luôn.
Trong mắt Giang Tiêu Tiêu chan chứa ý cười. Lúc pha trà, lòng cô cũng trở nên tĩnh lặng. Lúc này, cô nghe thấy ông cụ Tần bên cạnh hỏi: “Cô nhóc à, cháu đang làm công việc gì?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười trả lời đúng sự thật: “Thưa ông, cháu đang làm cho công ty tổ chức sự kiện!”
Ông cụ nghe vậy, hai mắt lập tức sáng ngời.
“Thế à? Đúng lúc sắp tới tiệc mừng thọ của ông, ông đang tìm công ty lên kế hoạch giúp! Cháu có muốn chuẩn bị giúp ông không?”
Trong quá trình tiếp xúc, Giang Tiêu Tiêu ngầm hiểu ông cụ có thân phận không tầm thường, chắc chắn tiệc mừng thọ sẽ rất long trọng, cho nên cô rất có hứng thú.
“Thưa ông Tần, nếu ông không chê thì hãy cho cháu biết ông muốn tổ chức tiệc mừng thọ theo phong cách nào, sau giờ tan làm mỗi ngày cháu sẽ lên kế hoạch giúp ông.”
Ông cụ đáp ngay: “Thế thì không được, việc này phải giao cho công ty cháu chứ, sao ông có thể lợi dụng cháu được! Mau nói cho ông biết cháu làm cho công ty nào, ngày mai ông sẽ cử người liên lạc.”
Ông cụ Tần rất quý Giang Tiêu Tiêu, tuy chưa tiếp xúc nhiều nhưng không hiểu sao ông rất yên tâm khi giao cho Giang Tiêu Tiêu chuẩn bị tiệc mừng thọ của mình.
“Ông ơi, không cần rắc rối như vậy đâu, tự cháu chuẩn bị cho ông là được rồi.”
“Không được, nhất định phải làm theo ý ông. Công việc là công việc, phải làm theo trình tự.”
Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, cô biết ông cụ Tần muốn giúp mình lập thành tích, thế nhưng cô không muốn vậy, cho nên cô nói rằng: “Thật sự là không cần đâu ạ. Ông Tần à, xem như đây là học phí ông dạy cháu trà đạo hàng ngày nhé!”
Mặc dù thành tích rất quan trọng, nhưng Giang Tiêu Tiêu không muốn giữa mình và ông cụ Tần dính dáng tới lợi ích. Hơn nữa đây chỉ là tiệc mừng thọ mà thôi, không có gì to tát.
Ông cụ Tần thấy Giang Tiêu Tiêu thoải mái như vậy thì càng quý cô hơn, buột miệng hỏi: “Cô nhóc à, cháu kết hôn chưa?”
Đề tài quay ngoắt một trăm tám mươi độ làm Giang Tiêu Tiêu ngây người vài giây, sau đó cô mỉm cười đáp: “Vẫn chưa ạ!”
Nghe vậy, ông cụ cười tươi tỉnh hơn.
“Vậy à? Thế cháu có bạn trai chưa? Nếu chưa thì ông giới thiệu cháu trai của ông cho cháu làm quen nhé, cháu của ông cũng độc thân.”
Giang Tiêu Tiêu mướt mồ hôi, sao lại quay sang giới thiệu đối tượng thế này!
“Không cần đâu ông Tần, giờ cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện này!” Giang Tiêu Tiêu từ chối một cách uyển chuyển.
Ông cụ Tần chưa hết hy vọng, vẫn ráng dẫn mối cho cháu trai nhà mình.
“Gì mà chưa nghĩ chứ, cháu sợ cháu trai của ông không tốt hả? Làm sao ông nỡ hại cháu chứ! Ông nói cho cháu biết nhé, cháu ngoại của ông rất xuất sắc, lại còn đẹp trai, nhất định là cháu sẽ thích nó! Kể ra thì thấy cũng có duyên, lần trước cháu vừa ra khỏi cửa hàng không lâu thì thằng bé tới, nếu cháu đi muộn hơn tí nữa thì chắc chắn hai đứa đã gặp nhau rồi!”
Ông cụ càng nghĩ càng tiếc, giá mà hôm đó Giang Tiêu Tiêu nán lại lâu hơn thì có lẽ đã gặp Cận Tri Thận, thế rồi hai đứa làm quen, nói không chừng bây giờ đã qua lại rồi.
Giang Tiêu Tiêu khóc không được mà cười cũng chẳng xong, đành phải nhận lời ông cụ.
“Vâng vâng vâng, lần sau nhất định sẽ gặp.”
Lúc này ông cụ mới nở nụ cười hài lòng. Sau khi Giang Tiêu Tiêu đi, ông còn gọi điện cho Cận Tri Thận.
“Cháu còn nhớ cô nhóc ông kể với cháu lần trước không? Ông thăm dò rồi, con bé vẫn chưa kết hôn cũng chưa có bạn trai. Tri Thận à, khi nào hai đứa gặp mặt đi?”
Cận Tri Thận không ngờ hiểm có dịp ông cụ Tần gọi điện cho mình lại là vì chuyện này, tự dưng anh thấy hơi nhức đầu.
“Ông ngoại, không phải cháu đã nói với ông rồi sao? Cháu có người thương rồi mà.”
“Vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc cháu gặp cô nhóc, chỉ gặp thôi chứ có bắt cháu thế này thế kia đâu.”
Khóe miệng Cận Tri Thận khẽ run lên, anh trả lời qua quýt: “Ông ngoại à, dạo này cháu bận lắm, không có thời gian đâu!”
Sau khi cúp máy, ông cụ Tần thở dài bất đắc dĩ, thầm nghĩ: thôi thôi, cứ mời Giang Tiêu Tiêu đến dự tiệc mừng thọ, đến lúc đó hai đứa chắc chắn sẽ gặp nhau.
Trong khi đó, ở nhà hàng.
Tô Uyển Ương hẹn Lam Quân Hạo bàn chuyện hạng mục. Gần đây thành Đông đang đấu thầu một miếng đất, Tập đoàn Lam thị cũng muốn một mảnh nên hẹn Tô Uyển Ương ra ngoài.
Đương nhiên có cả Giang Tình Tình đi theo.
Quang cảnh nhà hàng rất tao nhã, Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình nịnh nọt lấy lòng Tô Uyển Ương. Sau màn chào hỏi, Giang Tiêu Tiêu mỉm cười lên tiếng: “Cô Tô không hổ danh là quý cô đứng đầu trong xã hội thượng lưu, làn da được chăm sóc thật tốt, nếu mặc đồng phục học sinh thì ai không biết còn tưởng cô mới mười tám tuổi đấy! Lát nữa tôi phải nhờ cô chỉ dạy mới được!”
Giang Tình Tình nói thật, Tô Uyển Ương mặc hàng hiệu mấy trăm nghìn tệ, cả người toát lên vẻ tao nhã, lại có ngoại hình đẹp, ai mà chả hâm mộ một người phụ nữ như vậy.
Chắng biết Giang Tiêu Tiêu dựa vào đâu mà tranh giành với người ta, cũng chẳng nhìn lại bản thân xem mình là cái thá gì.
Tô Uyển Ương nở nụ cười thản nhiên, nói chuyện đoan trang tao nhã: “Cô Giang quá khen, cô cũng chăm sóc da rất tốt mà, đâu cần xin chỉ dạy!”
“Đương nhiên là cần chứ! Bình thường tôi không am hiểu cách chăm sóc da cho lắm, chỉ dưỡng đại thôi. Nhất là sau khi mang thai tôi không dám dùng đồ linh tinh, da ngày càng tệ.”
Giang Tình Tình và Tô Uyển Ương trò chuyện rôm rả.
Mục đích Lam Quân Hạo dẫn theo Giang Tình Tình là để kéo gần quan hệ với Tô Uyển Ương, tiện trao đổi hơn. Bây giờ thấy hai người bắt đầu tán gẫu, anh ta vui vẻ ra mặt, cảm thấy mình dẫn Giang Tình Tình theo quả là đúng đắn.