Sau khi rời nhà họ Tô, bà Cận hầm hừ về nhà.
Khi bà về đến nhà, ông Cận ngồi trên số pha liếc thấy vợ mình bực bội ra mặt thì cất tiếng hỏi: “Bà sao thế? Chẳng phải bà đến nhà họ Tô sao?”
“Đúng vậy! Sau đó tôi nghe chuyện hôm qua con mình bỏ Uyển Ương lại bữa tiệc rời đi theo Giang Tiêu Tiêu, vì vậy mà Uyển Ương bị ốm, hôm nay không đi làm.”
Ông Cận nhíu mày.
“Còn có chuyện này ư?”
“Chẳng lẽ tôi lừa ông? Cái cô Giang Tiêu Tiêu này, rõ ràng lúc trước đã hứa sẽ không qua lại với Tri Thận và Tiểu Bảo nữa, vậy mà giờ lại lật lọng, cứ quấn lấy Tri Thận. Ông nói xem tôi không giận mà được sao?”
Ông Cận nắm bắt được thông tin quan trọng, bèn dò hỏi: “Trước kia bà từng đi tìm người ta à?”
Hầu như không ai biết chuyện bà Cận đi tìm Giang Tiêu Tiêu, bây giờ chuyện đã bại lộ, bà cũng không giấu nữa.
“Đúng vậy! Con trai mình không chịu bỏ Giang Tiêu Tiêu thì tôi chỉ còn cách đi tìm Giang Tiêu Tiêu, yêu cầu cô ta rời xa Tri Thận và Tiểu Bảo. Lúc trước cô ta đã hứa rồi, nhưng ai dè cứ quấn lấy Tri Thận miết.”
Ông Cận nhíu mày, ông không ngờ bà Cận lại đi tìm Giang Tiêu Tiêu nói những lời này. Tuy ông không tán thành việc này nhưng Giang Tiêu Tiêu lật lọng như vậy thì nhân phẩm cũng thật đáng nghi.
Ông ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Tối nay gọi Tri Thận về ăn cơm đi!”
Chuyện này có liên quan đến hôn ước của Cận Tri Thận, xem ra bọn họ phải bàn bạc kỹ.
Tất nhiên bà Cận cũng tán thành, lập tức bảo quản gia gọi điện.
…
Mặc dù công việc cực kỳ bận rộn song Cận Tri Thận nhận điện thoại không từ chối về nhà, dù sao lời nói của mẹ anh cũng là cái gai trong lòng Giang Tiêu Tiêu, đã đến lúc anh phải nói chuyện đàng hoàng với ba mẹ rồi.
Tối hôm đó, Cận Tri Thận đưa Tiểu Bảo vừa tan học về nhà, Cận Tri Dực cũng về theo.
Vừa vào nhà Cận Tri Dực đã lên tiếng: “Mẹ ơi mẹ, con trai của mẹ về rồi này, mẹ có ngạc nhiên không? Có vui mừng không?”
Tiểu Bảo cũng cất tiếng gọi ngọt ngào: “Bà ơi!”
Bà Cận ôm Tiểu Bảo vào lòng, sau đó hờ hững liếc Cận Tri Dực: “Mẹ có gọi con về đâu, con về làm gì?”
Cận Tri Dực: “…”
Câu nói tràn đầy sự ghét bỏ, Cận Tri Dực cảm thấy mình trúng mười nghìn điểm tổn thương. Mẹ ruột đây sao? Nói thế nào thì hai mẹ con cũng không gặp nhau những mấy tuần rồi..
Mọi người ngồi trong phòng khách. Khi sắp tới giờ ăn cơm, ông Cận cất lời: “Tri Thận, con đến phòng sách đi, ba có chuyện muốn nói với con.”
Cận Tri Thận gật đầu, theo ông Cận lên tầng.
Bà Cận cũng đi theo.
Cận Tri Dực lập tức cảm thấy bất thường, nếu bàn chuyện công việc thì anh ta có thể hiểu được, nhưng bà Cận cũng đi theo thì nhất định không đơn giản chỉ là chuyện công việc.
Dù sao cũng là con ruột, từ lúc bước chân vào nhà anh ta đã nhận thấy bà Cận hơi khác thường rồi, ngay cả Tiểu Bảo cũng phát hiện.
“Chú út ơi, ông nội nói gì với ba thế? Tại sao không cho chú cháu mình nghe ạ?”
Cận Tri Dực cũng rất tò mò, lập tức đặt Tiểu Bảo xuống.
“Cục cưng à, cháu ngồi chờ trong phòng khách nhé! Chú út sẽ xuống ngay!”
Nói rồi Cận Tri Dực lập tức chạy lên căn phòng bên cạnh phòng sách.
…
Trong phòng sách, bà Cận lên tiếng: “Hôm nay mẹ tới nhà họ Tô, mẹ và bác Tô đã bàn bạc xong xuôi, con và Uyển Ương môn đăng hộ đối, quyết định chuyện kết hôn càng sớm càng tốt! Nếu con chưa muốn kết hôn thì có thể đính hôn trước, ba con có thể hỗ trợ việc công ty, còn có Tri Dực nữa. Mẹ sẽ lo liệu chuyện đám cưới, con chỉ cần có mặt là được.”
“Đúng đó Tri Thận, con không còn nhỏ nữa, sự nghiệp cũng thành công, chỉ còn chuyện hôn nhân nữa thôi. Con cưới Uyển Ương, như vậy sẽ có người chăm sóc con, bầu bạn cùng con, ba mẹ cũng yên tâm.”
Cận Tri Thận nhíu mày, thái độ của Bà Cận và ba Cận rất cương quyết, nhưng anh cũng cương quyết không kém.
“Ba, mẹ! Lần trước con đã bày tỏ suy nghĩ của mình rồi, con sẽ không cưới Tô Uyển Ương. Trước đây, điều kiện để con tiếp nhận công ty là ba mẹ không được can thiệp vào chuyện cưới xin của con. Con rất tôn trọng ba mẹ, nhưng cũng hy vọng ba mẹ đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.”
Cận Tri Thận nói đến đây thì dừng lại giây lát mới nói tiếp: “Đặc biệt là con mong rằng mẹ đừng tới tìm Giang Tiêu Tiêu nữa.”
Nghe anh nói vậy, Bà Cận không nén được cơn giận, bà không ngờ Cận Tri Thận đã biết chuyện mình đi tìm Giang Tiêu Tiêu.
“Tri Thận à, người phụ nữ kia có gì tốt mà con che chở cho cô ta như vậy? Điều kiện gia đình không bằng nhà họ Tô, hơn nữa trước đây cô ta còn bị đuổi ra khỏi nhà. Ngay cả người thân cũng đối xử nhẫn tâm với cô ta như vậy, nhất định là cô ta đã làm chuyện gì đó cực kỳ xấu xa.”
Bà Cận rất tức giận nên lời lẽ có phần gay gắt.
“Lần trước trong buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo, người nhà họ Lam đã nói người phụ nữ này không đứng đắn nên con trai nhà họ mới từ hôn. Tri Thận à, hạng người này không hợp làm dâu nhà họ Cận chúng ta đâu. Trái lại, nhà họ Tô rất tốt, Uyển Ương cũng giỏi giang trong sự nghiệp, có thể giúp đỡ con.”
Cận Tri Thận nghe vậy, sắc mặt sa sầm.
“Mẹ, từ khi nào mà nhà họ Cận phải duy trì việc làm ăn dựa vào môn đăng hộ đối vậy?”
“Đây không phải vấn đề môn đăng hộ đối, mà điều quan trọng là nhân phẩm của Giang Tiêu Tiêu có vấn đề, con không hợp với cô ta. Tri Thận à, con nghe mẹ một lần, cắt đứt quan hệ với Giang Tiêu Tiêu đi!”
“Không bao giờ.” Cận Tri Thận quả quyết nói.
Anh không đời nào cắt đứt quan hệ với Giang Tiêu Tiêu.
“Con…” Cận Tri Thận cố chấp khiến Bà Cận giận tái mặt. . truyện tiên hiệp hay
Ba Cận thấy hai người sắp cãi vã, bèn lên tiếng ngắt lời.
“Tri Thận à, không phải ba mẹ muốn ngăn cản con, mẹ con cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi. Bây giờ con đang ngỗ ngược với mẹ con đấy!”
Cận Tri Thận cụp mắt, mím môi nói: “Con xin lỗi mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con nhưng mong rằng hai người hiểu cho con, cũng đừng ép buộc con. Con hi vọng mình có thể lựa chọn đối tượng kết hôn của mình.”
Dứt lời Cận Tri Thận đi ra phòng sách với vẻ mặt lạnh tanh.
…
Cận Tri Dực cũng ra khỏi căn phòng bên cạnh, ban nãy anh ta đã nghe hết cuộc nói chuyện bên kia.
Thảo nào đợt trước chị dâu cứ trốn tránh anh trai mình, thì ra là do mẹ đã đi tìm cô ấy!
Mẹ cũng thật là, làm vậy không ổn đâu! Cận Tri Dực ngẫm nghĩ rồi đi vào phòng khách. Bà Cận đang sầm mặt ngồi trên ghế, xem ra bà vẫn còn giận.
“Mẹ ơi, nguôi giận nào! Anh con không cố ý, đâu phải ba mẹ không biết tính anh con. Đúng là chị Uyển Ương rất tốt, nhưng nếu anh ấy thích thì đã thích thì ngày xưa rồi. Ba mẹ cứ cố ép anh ấy lấy một người phụ nữ mà bao năm rồi anh ấy không thích nổi, vậy chẳng phải là ép buộc anh ấy sao?”
“Nhưng nó không thể chọn một người phụ nữ như vậy được! Trên đời này có biết bao cô gái, dù nó không thích Uyển Ương cũng có thể chọn người khác! Nhưng…”