Những người có mặt ở đây đều đau lòng nhìn theo bóng lưng Giang Tiêu Tiêu, bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Gia đình này quá đáng thật đấy! Cùng là con gái mà sao người ba lại phân biệt đối xử như vậy chứ?”
“Phải đó phải đó, còn cô em gái kia nữa, đúng là thảo mai! Ngay cả con của mình mà cũng lợi dụng, hạng người này không xứng làm mẹ. Lại còn cướp chồng chưa cưới của chị mình nữa chứ! Chậc chậc, đúng là vô liêm si!”
“Tôi thấy cậu chủ nhà họ Lam cũng chẳng tốt đẹp gì, năm xưa vậy mà lại cặp kè với em gái của vợ chưa cưới.”
“Trước đây tôi còn cho rằng bọn họ đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, nhưng không ngờ bọn họ lại là cặp đôi khốn nạn. Tôi từng gặp người vô liêm sỉ rồi nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến mức độ này, thật ghê tởm!”
“Đúng đúng đúng, sau này đừng qua lại với hai nhà này nữa, nhất là trong việc làm ăn. Nhân phẩm tệ thế này, nói không chừng hợp tác với bọn họ sẽ bị lừa lúc nào chẳng hay ấy.”
Khỏi phải nói sắc mặt người nhà họ Giang và Lam Quân Hạo khó coi cỡ nào, những lời bàn tán của mọi người khiến bọn họ khó chịu đến độ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Lương Thiên Hạo bên cạnh cũng không ngờ người nhà họ Giang lại như vậy, càng không ngờ Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận có quan hệ gần gũi đến thế. Ông ta thầm cảm thấy may mắn vì ban nãy mình để ý Giang Tiêu Tiêu nhưng vẫn chưa làm gì quá đáng, không thì có lẽ mình cũng tiêu đời luôn.
Nghĩ đến đây, Lương Thiên Hạo vội lên tiếng: “Chủ tịch Giang, nghĩ kỹ lại thì tôi thấy chúng ta đừng nhắc tới chuyện hợp tác lúc trước nữa thì hơn. Còn cô con gái kia của ông… cũng quên đi. Tôi còn có việc bận, xin phép đi trước.”
Bây giờ ông ta chỉ muốn phủi sạch quan hệ với chuyện này, vì vậy nói xong liền rời đi.
Giang Chấn giận điên người, song hiện giờ ông ta chỉ muốn rời khỏi đây, thế nhưng dường như Cận Tri Thận không định tha cho bọn họ. Anh dặn dò trợ lý: “Theo sát bọn họ. Sau khi đến đồn cảnh sát, không được tha cho bất cứ kẻ nào đã làm hại Giang Tiêu Tiêu.”
Cận Tri Thận vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Thẩm Thục Lan, sau đó đuổi theo Giang Tiêu Tiêu.
Ánh mắt vừa rồi của Cận Tri Thận khiến Thẩm Thục Lan run lẩy bẩy, bà ta kéo tay Giang Chấn hỏi khẽ: “Mình ơi, phải làm sao đây? Lẽ nào tôi phải ngồi tù ư?”
Thẩm Thục Lan cũng chỉ nhất thời suy nghĩ nông nổi mà thôi, nhưng không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy…
Giờ đây việc hợp tác với Lương thị đã thất bại, bọn họ còn bị mọi người khinh bỉ, do đó Giang Chấn giận dữ hất tay bà ta ra: “Làm sao tôi biết phải làm sao? Ai bảo bà ngu xuẩn kích động như vậy? Bây giờ thì hay rồi.” %3D
Thẩm Thục Lan bỗng cảm thấy ấm ức vì bản thân không chỉ bị đánh mà bây giờ còn bị Giang Chấn mắng, bà ta làm vậy cũng chỉ vì cái nhà này thôi biết không?
Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo đứng bên cạnh, sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Nhất là Giang Tình Tình không kìm được suy nghĩ: con đàn bà để tiện Giang Tiêu Tiêu này, tại sao lần nào mày cũng may mắn như vậy.
Cô ta hít sâu một hơi, thầm thề rằng sau này nhất định phải khiến Giang Tiêu Tiêu thật thê thảm bằng bất cứ giá nào.
Lúc này những người xem trò vui đã tản đi hết, song Tô Uyển Ương vẫn đứng im tại chỗ nhìn theo bóng lưng Cận Tri Thận xa dần, sắc mặt càng thêm u ám.
Cận Tri Thận lại vì Giang Tiêu Tiêu mà bỏ rơi mình một lần nữa.
Giang Tiêu Tiêu dựa vào đầu, rốt cuộc là dựa vào đâu chứ? Tô Uyển Ương siết chặt ngón tay, ánh mắt ngập tràn cảm xúc không cam lòng.
Về phần Giang Tiêu Tiêu, cô rời khỏi khách sạn trong tâm trạng cực kỳ khó chịu. Mấy năm trước cô đã chẳng còn ôm bất cứ hy vọng gì vào nhà họ Giang nữa, chỉ mong bọn họ còn chút lương tâm, đừng tới quấy rầy cuộc sống của cô.
Nhưng ai dè bọn họ lại làm phiền cô hết lần này đến lần khác..
Giang Tiêu Tiêu im lặng, đi lung tung không mục đích trên đường.
Cận Tri Thận đuổi theo cô ra ngoài, sau đó lững thững đi theo cô, cũng không lên tiếng. Sau khi đi được một đoạn, Giang Tiêu Tiêu dừng bước quay lại nói với anh: “Tâm trạng tôi không tốt, anh đi uống rượu cùng tôi được không?”
“Không cần phải tức giận vì những người đó…”
“Đương nhiên là tôi biết, nhưng tôi vẫn giận, nếu không xả giận sẽ rất khó chịu!”
Có trời mới biết suýt thì Giang Tiêu Tiêu đã suy sụp khi nghe thấy Giang Chấn bắt mình lấy Lương Thiên Hạo, cô không ngờ cái nhà đó lại ghê tởm đến vậy.
Cả tối nay Giang Tiêu Tiêu đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, giờ cô chỉ muốn trút hết ra mà thôi.
“Vậy em xả giận rồi sẽ hết khó chịu phải không?” Giọng nói của Cận Tri Thận lộ rõ sự cưng chiều.
“Phải.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười đáp.
Cô vừa dứt lời, Cận Tri Thận lập tức dắt tay cô đi về phía xe của mình.
Độ ấm truyền từ lòng bàn tay khiến Giang Tiêu Tiêu bỗng hoảng hốt, không hiểu sao lúc này cô cảm thấy rất yên tâm, dường như chỉ cần ở bên cạnh anh là cô sẽ có cảm giác này.
Giang Tiêu Tiêu cũng không giãy ra, Cận Tri Thận dắt cô lên xe, sau đó lái xe đến câu lạc bộ.
Trong phòng riêng rộng lớn với tiếng nhạc du dương chỉ có hai người họ, Cận Tri Thận gọi mấy chai rượu.
Giang Tiêu Tiêu không giỏi uống rượu, bây giờ cô uống rượu giải sầu, mà uống vội dễ say, cho nên Cận Tri Thận ngồi bên cạnh chăm sóc cô.
Sau khi uống vài ly, tâm trạng Giang Tiêu Tiêu đã thoải mái hơn một chút, lúc này đây những kỷ niệm ngày xưa lại ùa về.
“Cận Tri Thận, anh có biết không? Trước đây gia đình tôi rất hạnh phúc, hồi ấy ba cũng rất cưng chiều tôi.”
Khi cô còn nhỏ, người mẹ Phương Tuyết Mạn của cô vẫn còn khỏe mạnh, cũng chưa ly hôn với Giang Chấn. Giang Tiêu Tiêu vẫn còn nhớ lúc ấy cô như một nàng công chúa trong nhà.
Lúc cô tan học, cả hai vợ chồng sẽ tới đón. Khi có sự kiện hoặc là sinh nhật của một thành viên nào đó trong gia đình, họ sẽ nấu một bàn đồ ăn ngon, cả nhà quây quần bên nhau.
Giang Chấn còn nói với cô rằng sẽ luôn ở bên cô trong quá trình trưởng thành, sẽ bảo vệ cô mãi mãi, sẽ nhìn cô đi lấy chồng.
Khi ấy tình cảm giữa cô và Lam Quân Hạo cũng gắn bó keo sơn, anh ta nói sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ cưới cô.
Nhưng sau đó thì sao?
Giang Tiêu Tiêu nhớ lại những chuyện này, khóe môi nhếch lên nở nụ cười châm chọc.
“Rõ ràng là ông ta đã nói sẽ yêu thương tôi và mẹ cả đời nhưng cuối cùng lại ngoại tình, phản bội bà Tôi. Sau khi hai mẹ con người đàn bà kia chuyển đến nhà họ Giang, mẹ dẫn tôi rời đi với với hai bàn tay trắng.”
Trong khoảng thời gian sau đó, Giang Tiêu Tiêu vô cùng thể thảm. Cô và Lam Quân Hạo chia tay, còn chưa thoát khỏi cú sốc chồng chưa cưới phản bội đã biết tin mẹ bị bệnh nặng. Giang Tiêu Tiêu không có tiền tiết kiệm, mà lúc đó cô vẫn là sinh viên năm tư.
Cô lặn lộn ngoài xã hội tìm công việc thực tập, làm nhiều việc cùng lúc để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, phải nhịn ăn nhịn mặc mỗi ngày. Vậy mà Thẩm Thục Lan và Giang Tình Tình vẫn không chịu buông tha cho cô, bọn họ lợi dụng quyền thế trong tay hại Giang Tiêu Tiêu mất việc..
“Bao năm qua tôi đã nhẫn nhịn lắm rồi, tại sao bọn họ vẫn không chịu tha cho tôi, vì lợi ích mà bắt tôi lấy một lão già… Sao bọn họ lại ghê tởm đến vậy?”