Bé Câm

Chương 27: Phiên ngoại 1



Phiên ngoại 1: Một ngày làm việc của vợ nhỏ của bá đạo tổng tài

Làm sao để bánh chiffon* không bị xẹp là một bài toán khó khăn đối với những người mới làm bánh.

*Bánh chiffon là một loại bánh ngọt thuộc nhóm Foam Cake (các loại bánh với trứng được đánh bông tạo thành các bọt khí), kết hợp với các nguyên liệu như: bột mì, bột nở, dầu thực vật,...

Khi đó, Lâm Vãn đã làm thử vài lần nhưng không thành công cho lắm, vì để làm một cái bánh sinh nhật thật ngon cho Chu Ngưng, cậu đã xin lời khuyên từ mọi người.

Cuối cùng, cậu đăng ký một lớp học làm bánh, mới ngày đầu đi học mà cậu đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Tất cả mọi người đều rất tò mò về một cậu bé điển trai có vẻ ngoài quyến rũ nhưng lại cư xử chẳng khác gì một chàng vợ hiền thục.

Rõ ràng là trông cậu rất giống người hay ra vào quán bar, đáng lẽ cậu phải là loại người bị chồng khóc lóc van xin hãy về nhà đi, thế nhưng cậu lại ngoan ngoãn ở chỗ này học làm bánh.

2

Trong lớp có rất nhiều người muốn bắt chuyện với cậu, nhưng Lâm Vãn là người hướng nội, cậu sẽ thấy lo lắng khi người khác nhìn mình. Mỗi khi người khác nhìn cậu thì mặt cậu không có biểu cảm gì, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn người ta.

Lâm Vãn vẫn chưa thích ứng được với việc này. Mỗi khi có người tới bắt chuyện với cậu, cậu chỉ lắc lắc đầu, khi đó, người ta có thể nhìn thấy trên mặt cậu viết lên sáu chữ: không được đến gần người lạ.

Bàn làm bếp được chia thành hai bên cho hai người sử dụng.

Lâm Vãn chọn một góc kín đáo, ở ngay bên cạnh cửa. Mấy người gần đó đang oẳn tù tì để quyết định xem ai sẽ là người ngồi kế cậu.

Một chàng trai có đôi mắt to và hàng lông mày rậm rạp lẩm bẩm đi vào, cậu ta lẩm bẩm nói "May mà mình không đến trễ", cậu ta đứng bên cạnh Lâm Vãn, sau đó nhiệt tình chào hỏi cậu: "Xin chào! Tôi là Phương Chước, sau này chúng ta là bạn cùng bàn đó! "

Lâm Vãn cẩn thận bắt bàn tay ấm áp của cậu ta, "Xin chào, tôi tên là Lâm Vãn. "

Chỉ là giọng nói của cậu quá nhỏ, hơn nữa cậu còn cúi đầu xuống cho nên Phương Chước không nghe cậu nói gì.

"Này, sáng nay cậu ăn sáng chưa? Tôi nghĩ dù sao cũng sẽ làm bánh nên quyết định không ăn sáng, cậu thấy tôi có thông minh không? Nếu không thì khi làm bánh xong ăn không hết thì không phải sẽ rất lãng phí sao? "

"Nhưng bây giờ tôi rất đói, cậu xem, giáo viên vẫn chưa tới, khi nào mới có thể làm bánh đây? Tôi đói sắp xỉu rồi."

"À đúng rồi, hay là sau giờ học chúng ta đi ăn với nhau đi? Tôi nghe nói có gần đây có một quán lẩu ngon lắm, cậu có ăn cay được không? "

Phương Chước lẩm bẩm một mình cứ như đang tụng kinh vậy, Lâm Vãn không biết mình nên trả lời câu nào trước, cậu ngơ ngác nhìn Phương Chước.

Phương Chước quyết định dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi: Cậu đã ăn sáng chưa?

Lâm Vãn quen với việc sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để nói chuyện hơn, cậu lưu loát trả lời: Ăn rồi.

Phương Chước bỗng nhiên nhận ra thì ra người đẹp này là người câm.

Hai người trò chuyện được vài ngày, cho đến một ngày Phương Chước ngáp ngắn ngáp dài chào cậu: "Chào buổi sáng, nhóc câm. "

Phải vất vả lắm Lâm Vãn mới có thể lấy lại được giọng nói của mình, tất nhiên là cậu không cho cậu bạn này nói nhảm rồi, cậu lập tức phản bác: "Tôi không bị câm. "

"Hả?" Phương Chước ngạc nhiên hỏi cậu, "Vậy sao cậu lại sử dụng ngôn ngữ ký hiệu? "

Lâm Vãn chớp chớp mắt: "Không phải cậu cũng vậy sao? "

"À... không, tôi nghĩ... ồ, tôi biết rồi! Cậu cũng là tình nguyện viên phải không! Cậu vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng nữa! "

Lâm Vãn khó hiểu hỏi, "Tình nguyện viên là gì? "

Sau đó cậu mới biết Phương Chước là sinh viên đại học, mỗi khi đến ngày nghỉ cậu ta sẽ tới một ngôi trường làm tình nguyện viên, cậu ta học ngôn ngữ ký hiệu và học làm bánh là vì những đứa trẻ trong ngôi trường đó.

Lâm Vãn ngưỡng mộ ngước mắt nhìn cậu ta.

"Cậu có ý gì vậy?" Phương Chước cảnh giác nói, "Tôi biết là tôi rất tốt bụng, vóc dáng cũng không tệ, nhưng tôi có bạn trai rồi, cậu không được yêu tôi đâu đó."

1

"Tôi kết hôn rồi."

"...... Ồ. "

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi còn lại đều là re-up!)

Ngày cuối cùng đi học, Phương Chước do dự hỏi Lâm Vãn: "Anh Tiểu Vãn, em có một công việc cảm thấy rất thích hợp với anh, anh có muốn nghe không? "

"Cái gì?" Lâm Vãn tò mò hỏi.

"Chính là làm giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu cho mấy đứa trẻ câm điếc trong ngôi trường mà em từng đề cập. Giáo viên ban đầu là dì của em, cuối năm nay dì ấy sẽ đi lên nam làm ăn với chồng mình, cho nên vị trí này đang được bỏ trống. "

Phương Chước mong đợi nhìn cậu, "Anh không phải vào làm ngay đâu nên sẽ có thời gian chuẩn bị trước. Em nghĩ anh rất phù hợp với việc này, anh rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn, mấy đứa nhóc cũng sẽ rất thích anh. Nhưng mức lương không cao cho lắm, anh có muốn làm không?"

Lâm Vãn không nghi ngờ gì mà lập tức trả lời: "Tôi đồng ý. "

Lúc nhỏ cậu tự học ngôn ngữ ký hiệu, khi đó cậu rất đau đầu, lúc đó, cậu thầm ước nếu có một giáo viên dạy cho mình thì tốt biết mấy.

"Thật sao?!" Phương Chước không ngờ cậu lại đồng ý nhanh như vậy, "Thật sự có thể sao? Anh không cần phải về nhà hỏi ý kiến chồng anh sao? "

"Đương nhiên là phải hỏi." Lâm Vãn gật đầu cười nói, "Nhưng anh ấy cũng sẽ có suy nghĩ giống như tôi."

Quả nhiên ý kiến của chồng cậu là mỉm cười gật đầu đồng ý với cậu rồi: "Được thôi, thầy Lâm. "

Lời tác giả:

Chu Ngưng: Tôi không ra sân thì thôi đi, thế mà vợ tôi lại nói đồng ý với người khác Ծ‸Ծ

Nếu mấy bạn muốn xem, mình có thể viết thêm 100 phiên ngoại cho mấy bạn luôn đó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv