Bạn Du Dực:
Chào cậu, hãy thứ lỗi nếu đây là một bức thư quá đường đột.
Mình là Mạnh Ngọc, Mạnh trong Mạnh Tử, Ngọc trong vàng ngọc. Đây là lời giới thiệu của mình trong lần gặp đầu tiên của chúng ta. Khi đó, mình đứng trên bục giảng, còn cậu ngồi ở bàn thứ ba cạnh cửa sổ, không nghe mình giới thiệu mà ngẩn người nhìn ra ngoài.
Lúc ấy, mình cảm thấy cậu giống như một con cá vậy. Cho mình xin lỗi cậu trước, bởi vì nhắc tới cá người ta thường hình dung là một loài động vật không thông minh cũng chẳng đáng yêu, nhưng nó lại rất tự do, không sợ ánh nhìn của người khác. Đương khi cậu đi lên bục giảng, viết tên vào bảng đen, mình càng thêm tin điều này.
Kể từ giây phút đó, không biết vì sao mình luôn chờ đợi có thể lại gần cậu hơn một chút. Lúc đổi chỗ đến tổ 2 là việc mình chờ mong nhất, bởi vì đó là lúc mình cách cậu gần nhất; cố ý đổi thời gian trực nhật với bạn khác là vì muốn chờ cậu ra viết bảng tin; giả vờ đi WC để ngang qua phòng tập luyện rồi thể trông thấy cậu ngồi trong góc phòng học lời kịch…… Rất nhiều rất nhiều việc mà mỗi khi nhớ lại mình đều cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch và buồn cười, hãy thứ lỗi cho một đứa vụng về như mình.
Cậu khi buồn rầu làm đề toán, cậu khi chậm rãi đi đường, cậu khi một mình ăn bữa sáng… Tất cả hình ảnh cậu xuất hiện, mình đều có thể nhớ lại bộ dáng cậu lúc đó mà lại quên mất người và phong cảnh xung quanh. Nếu đây là thích, vậy thì nhất định mình đã thích cậu từ rất lâu.
Bên trên linh tinh dài dòng quá, thật ra mình chỉ muốn nói với cậu rằng: Trong lòng mình, cậu còn tốt đẹp hơn cả thứ tốt nhất thế gian.
Toàn văn hoàn