Bể Cá

Chương 18: Bản ghi chú



Lần này Mạnh Ngọc đi công tác khá lâu, lâu đến mức khiến cô cảm giác như bản thân đã quay trở lại cuộc sống trước đây, một người đi làm, tan làm, ăn cơm, ngủ, trái lại không quá quen.

Trong lúc đó cô còn quay một video nấu cơm, số lượt share chỉ hơn một trăm. Có lẽ cô thật sự không có số nổi tiếng, thôi thì ngoan ngoãn làm một người làm việc bình thường vậy.

Cũng may sang đến tuần thứ ba thì anh về thành phố C, do chuyến bay hạ cánh vào rạng sáng nên sau khi xuống máy bay anh tới thẳng nhà cô luôn.

Sau đó cô đã được trải nghiệm thế nào là tiểu biệt thắng tân hôn.

Hai người còn chưa vào phòng đã chiến luôn một hiệp ngoài phòng khách. Nửa người trên của cô dựa vào sô pha, eo được anh đỡ lấy từ phía sau, tư thế vào từ đằng sau còn sâu hơn so với lần trước đó. Cô chưa kịp tỉnh ngủ, trong lúc mơ màng cảm giác bản thân sắp bị anh đâm cho hồn bay phách lạc.

Sau khi xong việc, anh đi tắm rồi trèo lên giường lại đè cô mần thêm lần nữa. Đến lúc bắn xong cũng không rút ra mà vừa nhẹ nhàng hôn tóc cô vừa ôm cô gọi em yêu. Sống 25 năm trên đời, chưa từng có một ai đối xử với cô như vậy, hiện tại được anh nâng niu trong lòng bàn tay như đang nâng trứng, nói thật, cảm giác đó thực sự gây nghiệm.

Không biết cô lại thiếp đi từ bao giờ, đến khi tỉnh lại đã gần 12 giờ, cô cầm điện thoại đánh thức anh.

“Anh vẫn ngủ đấy à?”

“Mấy giờ rồi?” Anh xoa đôi mắt nhập nhèm, đầu rối bù như tổ chim.

“Sắp 12 giờ rồi ạ.” Cô đang đói lả ra rồi.

“Ừm… Em có đói không?”

“Em đang đặt cơm bên ngoài.”



“……”

Mạnh Ngọc: Ơ thế cua rang muối tỏi ớt đâu?

Sau hôm đó, anh kiên quyết ăn vạ ở nhà cô không chịu về. Bình thường cô đi làm thì anh sẽ làm việc tại nhà, thỉnh thoảng sẽ lên công ty mấy lần, sau đó lại lái xe về, cô cũng không đuổi anh về nhà.

Lý do rất đơn giản, bởi vì Mạnh Ngọc là người rất sạch sẽ, điều này có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là cô có thêm một người dọn dẹp miễn phí, trừ việc nấu cơm ra thì anh bao thầu tất cả mọi việc.

Đương nhiên cuộc sống vẫn có một số thay đổi nhỏ, ví dụ như video thứ hai cô đăng tải đột nhiên có trăm nghìn lượt chia sẻ, số lượng fan cũng biến thành bốn con số, còn có rất nhiều người nhắn nhắc cô sớm đăng trạng thái mới.

Khi nhắc chuyện này với Mạnh Ngọc, anh quyết định mua một chiếc máy ảnh SLR làm quà sinh nhật cho cô, đồng thời bày tỏ sự ủng hộ của mình với bạn gái.

Thật ra cô khá sợ sinh nhật. Khi nhỏ cũng có bạn bè canh đúng 0 giờ chúc cô, sau đó một năm đôi bên nói chuyện chẳng được mấy câu, cuối cùng đến Tết nhắn một tin chúc mừng năm mới theo mẫu.

Bố mẹ cũng chưa từng tổ chức sinh nhật cho cô. Lúc đi học thì mỗi người cho cô chút tiền tiêu vặt để cô tự mua đồ ăn ngon. Còn bà ngoại đương nhiên sẽ không mua bánh sinh nhật cho cô mà chỉ nấu ít món cô thích coi như chúc mừng.

Sau này đi làm, bố mẹ cô đã quên hẳn sinh nhật cô vào ngày nào, bà ngoại thì sớm dọn sang nhà cậu từ lúc cô học đại học nên mấy năm nay cô không tổ chức sinh nhật.

Năm nay, Mạnh Ngọc đặt riêng hai ngày tại khách sạn suối nước nóng, do đó cô phải tăng ca thêm một ngày vào thứ ba.

Buổi tối trong khi đi dạo thì hai người có đi ngang qua trung tâm mua sắm, anh thấy bên ngoài treo một biển quảng cáo điện thoại rất lớn bèn kiên quyết kéo cô vào trong.

“Chẳng phải anh đã mua quà tặng em rồi ư?” Cô muốn kéo anh ra khỏi trung tâm.

“Vậy thì em coi như là quà Noel đi.”

“Thế thì đến Noel rồi mua.”

“Không được, người khác đều có quần áo đôi, đồng hồ đôi, cốc đôi mà chúng mình lại chẳng có gì, anh cũng muốn mua, mua cái này.” Anh thực sự trông giống một đứa trẻ không chịu về nhà nếu mẹ không mua khoai tây chiên cho.

“Rồi rồi rồi, em sợ anh rồi.” Cô định qua mấy ngày nữa sẽ mua cho anh vài bộ quần áo coi như bù đắp cảm giác mất cân bằng trong nội tâm.

Cuối cùng, anh xách túi đựng một cái điện thoại màu đen, một cái điện thoại màu trắng rồi vui vẻ ngâm nga ra khỏi trung tâm thương mại.



“Em lấy trắng hay đen?” Du Dực đang cắt video, anh tắm rửa xong thì đi ra mở hộp điện thoại mới mua, hỏi cô.

“Đen ạ.”

“Vậy anh sao chép dữ liệu sang cho em nhé.”

Cô điện thoại của mình cho anh. Chỉ chốc lát sau đã được đổi sang một cái điện thoại mới.

“Được rồi hả anh?”

“Ừ, em xem có thiếu gì không.”

Cô mở album và bản ghi chú ra, tất cả đều hệt như trước, số liệu và ứng dụng cũng còn.

Trong lúc thoa mỹ phẩm dưỡng da trước khi ngủ, cô nghĩ đến việc ngày mai tan làm sẽ đến trung tâm mua sắm đối diện để mua một số thứ, ngày kia đi có thể mang ít hành lý. Ngoài ra mua thêm khăn lông dùng một lần, trong nhà cũng hết giấy vệ sinh, nhân tiện cũng mua một ít.

“Anh này, em chợt nhận ra màu trắng lại đẹp hơn.” Trong khi ăn sáng, cô nhìn hai cái điện thoại trên bàn và nói.

“Vậy em dùng màu trắng đi, anh thế nào cũng được.”

Trước khi ra ngoài, cô đổi lại sim điện thoại của hai người. Lúc đưa điện thoại cho Mạnh Ngọc còn nghĩ xem trong máy có chứa thứ gì không muốn cho anh biết không, sau đó đột nhiên nhớ ra bản thân vẫn đang nhập Weibo trong máy anh bèn vội vàng đăng xuất. Mặc dù biết Mạnh Ngọc không dùng Weibo nhưng đề phòng vẫn tốt hơn, dù gì trong Weibo của cô có chia sẻ một số thứ khá xấu hổ. hanh

“Hôm nay anh qua công ty một chuyến, có lẽ sẽ về muộn, nếu muộn quá thì em ngủ trước nhé.” Anh hôn môi cô, giúp cô tháo đai an toàn.

“Nếu muộn quá thì anh ngủ lại bên kia đi, lái xe không an toàn đâu.”

“Không được, không ôm em anh không ngủ được.”

Du Dực mỉm cười, dặn anh lái xe cẩn thận.

Trước khi tan làm, cô nhìn lướt qua điện thoại, chợt nhận ra hôm nay Mạnh Ngọc chỉ nhắn đúng một tin báo đã đến công ty. Bình thường có bận đến đâu anh cũng rút thời gian trò chuyện với cô, có lẽ hôm nay thật sự bận rộn chăng, cô vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man.



Đến khi mua đồ, cô bỗng quên mất mình phải mua những gì, may mà trước khi ngủ cô đã viết lại danh sách mua sắm trong bản ghi chú. Cô lấy điện thoại mở bản ghi chú ra, phát hiện bên trong chỉ có mấy cái mới nhớ đây là bản ghi chú của Mạnh Ngọc.

Ba bản ghi khác đều là số liệu, chỉ có một bản ghi chữ nên vô cùng nổi bật, nội dung cũng rất ít:

Cô ấy thích ăn lẩu, đặc biệt là sản phẩm từ đậu.

Cô ấy không ăn rau thơm.

Lần đầu tiên nắm tay thật là căng thẳng, tay trái tôi đổ mồ hôi liên tục.

11/05 là ngày kỷ niệm hôn nhau của chúng tôi!

Lúc rời khỏi nhà cô ấy thật đau lòng, khi nào chúng tôi mới lại được bên nhau đây. Tôi thật sự rất thích rất thích cô ấy, muốn được nhìn thấy cô ấy mỗi ngày. Con người thật là tham lam, rất lâu trước đây tôi chỉ mong có thể nhìn thấy cô ấy là được, có thể nói chuyện với cô ấy là hạnh phúc, tuy nhiên bây giờ lại muốn ở bên cô ấy mãi mãi.

Hôm nay chúng tôi cùng đọc thư tình, cô ấy nói muốn tới Hokkaido ngắm tuyết, tôi đã khảo qua vé máy bay rồi.

Lúc cô ấy ăn cơm trông thật giống con mèo nhỏ.

Có thể thấy anh viết không liên tục cũng không thường xuyên, có lẽ lúc nhàm chán anh đã tiện tay viết ra, thậm chí bản thân anh đã quên mất.

Tuy nhiên, mới chỉ cảm động được hai giây thì cô chợt nhận ra một việc vô cùng gay go, đó là ——

Cô đã quên xóa bản ghi chú của mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv