Mấy ngàn chiến sĩ mặc chiến giáp đứng chỉnh tề bên ngoài cung điện, sắc. mặt lạnh băng, ánh mắt lạnh nhạt vô tình, tay cầm trường kiếm chế tạo từ hàn băng.
Bọn họ đồng thời chỉ trường kiếm về phía Diệp Phàm, tản ra uy thế cực kỳ khủng bố.
Thực lực của những người này đều trên Thiên cảnh, trong đó có một đồng cao thủ Tông cảnh, khủng bố đến cùng cực.
Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này thì biến sắc, trong mắt lộ ra sự khiếp sợ. “Không có sự cho phép của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể rời đi?”
Cô ta bước ra, khinh thường nói.
“Bái kiến bệ hạ!”
Mấy nghìn người quỳ xuống bái lạy.
Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này thì biến sắc, liếc nhìn người phụ nữ này.
Vừa rồi đối phương nói mình là Nữ Hoàng của Băng Tuyết Thần Quốc gì đó, Diệp Phàm còn tưởng đối phương đang đùa mình, không ngờ lại là thật.
Rốt cuộc hắn đã đi đến nơi nào? “Rốt cuộc đây là đâu?” Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
“Hiện tại ngươi không cần biết mấy chuyện này, bây giờ ngươi chỉ cần biết rằng ngươi là phu quân của bổn hoàng là được.”
Người phụ nữ này lạnh nhạt nói.
“Bệ hạ, người này không phải người của Băng Tuyết Thần Quốc, sao hắn ta có thể trở thành phu quân của người? Ta không đồng ý!”
Một âm thanh lạnh băng vang lên.
Một đoàn người đi đến nơi này, cầm đầu là một người đàn ông lạnh lùng mặc trường bào màu lam, tản ra uy áp cường thế.
“Hàn Vương, bổn hoàng muốn lựa chọn ai làm phu quân còn phải có sự đồng ý của ngươi hả?”
Người phụ nữ lạnh nhạt nói.
“Bệ hạ, ngươi là Nữ Hoàng Băng Tuyết Thần Quốc chúng ta, phu quân của người phải được tuyển chọn cực kỳ thận trọng, còn phải trải qua sự đồng ý của hội trưởng lão và các vị đại thần mới được.”
Người đàn ông này lạnh lùng nói.
“Đêm nay ta sẽ tổ chức yến hội, mời các vị trưởng lão và các đại thần đến tham gia, đến lúc đó ta sế chính thức tuyên bố hắn là phu quân của bổn hoàng.”
Người phụ nữ này uy nghiêm nói. Người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, xoay người rời đi.
“Sao ta cảm giác ngươi không phải tìm phu quân mà giống như đang tìm một tấm chắn vậy?”
Diệp Phàm nói. “Đúng vậy!”
“Ngươi là tấm chắn của bổn hoàng, nếu không ngươi cho rằng bổn hoàng sẽ thật sự chọn ngươi làm phu quân?”
Cô ta lạnh lùng nói. “Này, đau lòng quá đấy." Diệp Phàm nói.
Dù sao hắn cũng là một anh đẹp trai có sắc đẹp có thực lực, vậy mà lại bị ghét bỏ như vậy, quá mất mặt!
Cái này làm Diệp Phàm nảy sinh dục vọng chỉnh phục vị Nữ Hoàng này.
“Ta khuyên ngươi không nên có suy nghĩ gì khác, nếu không ngươi sẽ chết rất nhanh”
Dường như nhìn thấy suy nghĩ của Diệp Phàm, cô ta cảnh cáo.
Rất nhanh, mấy tiếng trôi qua.
Trong cung điện được chế tạo từ hàn băng.
Vị Nữ Hoàng Băng Tuyết Thần Quốc ngồi ở chủ vị, Diệp Phàm ngồi bên cạnh.
Trong cung điện có 2-30 người đang ngồi, thực lực cao siêu, cả Hàn Vương cũng có mặt, hơn nữa vị trí cách Nữ Hoàng chỉ sau Diệp Phàm.
Diệp Phàm phát hiện thực lực của những người này thấp nhất là Quân cảnh tam trọng, trong đó có rất nhiều Quân cảnh thất trọng, thậm chí năm vị lão giả ngồi đầu đều là cao thủ Vương cảnh, cảnh giới trong Vương cảnh còn không thấp, đều trên Vương cảnh ngũ trọng.
Cảnh tượng này làm Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ.