Lúc này người mặc áo trắng nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kiêng kị, ngưng trọng.
Ầm!
Diệp Phàm đánh ra một quyền, bộc phát chân khí, ra tay trước, đánh về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lại đánh ra một quyền, không có chiêu thức gì, chỉ là một đấm thuần túy, khí thế như chẻ tre, sấm sét nổ vang.
Một quyền này của hắn phá hủy đòn tấn công của người mặc áo bào trắng, người mặc áo bào trắng biến sắc, điên cuồng lùi về sau nhưng vẫn không thể tránh khỏi nắm tay của Diệp Phàm.
Phụt!
Cuối cùng hắn ta cũng không tránh được nắm tay của Diệp Phàm, bị bóp vỡ trái tim, chết không nhắm mắt.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hai cao thủ đứng đầu bị Diệp Phàm hạ gục. Cảnh tượng này làm mọi người kinh sợ, da đầu tê dại, run như cầy sấy.
“Không ngờ thực lực của người trẻ tuổi này lại mạnh đến mức này, thảo nào Ân Nhân Quân không phải đối thủ của cậu.”
Đột nhiên một âm thanh trầm thấp quanh quẩn bên tai Diệp Phàm, hắn đảo mắt, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc mãng bào đi đến, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ông lại là ai?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Tộc Ân Hoàng, Ân Nhân Vương.”
Người này nói.
“Ân Nhân Vương?”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.
Những người khác nghe thấy ba chữ tộc Ân Hoàng đều rất kinh sợ.
Bọn họ không ngờ người của hoàng tộc cũng xuất hiện.
“Ông cũng muốn Long Tỷ?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Vốn dĩ tôi đến giết cậu đoạt Long Tỷ, nhưng nhìn thấy thiên phú của cậu mạnh như vậy, tôi có chút luyến tiếc giết cậu.”
“Hay cậu quy thuận tộc Ân Hoàng, tôi đảm bảo thực lực của cậu sẽ nâng cao một bước.”
Ân Nhân Vương nói.
ẨmI!!
Diệp Phàm không vô nghĩa với đối phương, trực tiếp đánh ra một quyền.
Ân Nhân Vương nhẹ nhàng nhấc tay, một khí tràng vô hình bao phủ Diệp Phàm, giống như một ngọn núi trấn áp trên người hắn.
Lúc này Diệp Phàm cảm nhận được bản thân thừa nhận áp bách rất nặng.
Nhưng sắc mặt hắn lại không hề thay đổi, bộc phát lực lượng thần bí trong cơ thể tránh thoát áp bách, tiếp tục tấn công Ân Nhân Vương.
Ân Nhân Vương rất chấn động thấy Diệp Phàm có thể tránh thoát lĩnh vực áp chế của mình.
Nhưng ông ta không kịp nghĩ nhiều, đánh ra một chưởng, nghênh đón nắm tay của Diệp Phàm.
Ầm ầm ầm!
Từng luồng năng lượng phát ra, không khí bốn phía mất đi, mặt đất sụp đổ.
Giây tiếp theo, Ân Nhân Vương bị đánh bay ra ngoài mấy chục mét, nửa quỳ trên mặt đất, phun máu, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được: “Đây là sức mạnh gì? Tại sao người này lại đáng sợ như vậy?”
Ngay sau đó, Ân Nhân Vương chịu đựng vết thương đứng dậy rời đi.
Sau khi Ân Nhân Vương bị Diệp Phàm đánh chạy, Diệp Phàm phát hiện lực lượng thần bí trong cơ thể dần mất khống chế, điên cưồng tán loạn trong cơ thể.
Phụt!
Diệp Phàm hộc máu, nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt dữ tợn, lộ ra sự thống khổ.
Hắn điều động lực lượng của bản thân muốn áp chế lực lượng này, thậm chí còn dùng cả lực lượng còn lại của Long Tỷ nhưng vẫn không thể khống
chế được loại lực lượng thần bí kia.
Có lẽ bởi vì vừa rồi Diệp Phàm điên cuồng chiến đấu làm cho lực lượng thần bí kia càng thêm đáng sợ, càng thêm khó áp chế.
AIt Diệp Phàm hét lên, lại hộc máu.
Hắn cảm giác thân thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nếu không phải thân thể hắn từng lột xác một lần, sợ rằng thật sự phải nổ tung.
Đúng lúc này một tiếng đàn dễ nghe quanh quẩn bên tau Diệp Phàm, lực lượng cuồng bạo kia bị áp chế vài phần.
Tiếng đàn này đến từ Lâm Thi Âm.
Trong lúc Lâm Thi Âm áp chế lực lượng giúp Diệp Phàm, đột nhiên tổ trưởng Long Tổ ra tay đánh về phía Diệp Phàm.
Một kích này của ông ta không hề nương tay, hiển nhiên muốn nhân cơ hội hoàn toàn giết chết Diệp Phàm!
Thấy vậy Long Chiến Thiên và Phàn Long muốn đi lên ngăn cản nhưng bị Bạch Thao chắn.
“Bạch tôn chủ!”
Long Chiến Thiên gầm lên.
“Hắn giết Từ Long Tượng cần phải đền mạng, nếu không uy nghiêm của Hộ Quốc Chí Tôn vứt đi đâu?”
Bạch Thao lạnh nhạt nói.
Chỉ trong chớp mắt, Vô Cực Tôn xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, đánh về phía đầu của hắn.