“Người nhà Âu Dương?”
Diệp Phàm liếc nhìn người này, nói.
“Dám giết đại thiếu gia gia tộc Âu Dương, mày tới số rồi
Hai vị cao thủ Huyền cảnh thất trọng của gia tộc Âu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, cả người tản ra hơi thở đáng sợ.
“Không chừa lại một tên nào!”
Không chờ đám người này ra tay, Diệp Phàm nói.
Xoeẹt xoẹt xoẹtl
Chỉ trong nháy mắt, ba người Huyết Đồ, Lôi Chiến, Bắc Cực xuất hiện, lao thẳng về phía đám người của gia tộc Âu Dương.
Chưa đầy 10 giây, đám cao thủ của gia tộc Âu Dương đã bị giết không còn ai.
“Thực lực rác rưởi như vậy cũng dám đòi giết thiếu chủ, ai cho bọn họ lá gan đó?”
Lôi Chiến khinh thường, nói.
“Thiếu chủ, có cần tôi đi tiêu diệt gia tộc Âu Dương kia không?”
Vua Bắc Cực hỏi Diệp Phàm, trên người tản ra khí lạnh thấu xương.
“Thiếu chủ, để tôi ra tay cho”
Lôi Chiến nói.
“Không gấp, xử lý thi thể của bọn họ đã!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói, nhìn về phía Khương Vân Hi, nói: “Cô còn có vấn đề gì không?”
Khương Vân Hi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm chấn động: “Xin lỗi!”
“Cô xin lỗi tôi làm gì?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Bởi vì tôi nên Âu Dương Mục mới thù ghét anh, mới xảy ra chuyện ngày hôm qua, cho nên tôi muốn nói một câu xin lỗi với anh!”
Khương Vân Hi nói.
“Tôi và tên kia vốn đã không đội trời chung, không liên quan đến cô, cô không cần để trong lòng!”
“Còn chuyện bái sư, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, tôi sẽ không nhận cô làm đồ đệ!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Lúc này, điện thoại của Khương Vân Hi vang lên.
“Tử Huyên, cậu đến Thiên Hải?”
Sau khi bắt máy, Khương Vân Hi ngạc nhiên nói.
Nửa tiếng sau.
Trong biệt thự cạnh nhà Diệp Phàm.
Một người phụ nữ thắt bím tóc, mặc một bộ quần áo da, lộ ra thân hình gợi cảm nóng bỏng ngồi trước mặt Khương Vân Hi, ngạc nhiên nói: “Chính vị thần y kia đã giết Âu Dương Mục?”
“Đúng vậy, thực lực của anh ta rất mạnh, cách đây không lâu, người của gia tộc Âu Dương đến báo thù nhưng đã bị thuộc hạ của anh ta giết chết!”
Khương Vân Hi gật đầu.
“Không phải cậu nói anh ta là thần y chữa bệnh cứu người sao? Sao lại biến thành kẻ cuồng giết người rồi?”
“Vân Hi, loại người này quá nguy hiểm, không thể bái làm thấy!”
Người phụ nữ mặc áo da nói. “Tớ cảm thấy anh ta không xấu, anh ta giết người bởi vì có người muốn giết anh ta, anh ta chỉ đang tự bảo vệ bản thân mà thôi!
Khương Vân Hi nói.
“Vân Hi, sao tớ cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều vậy nhỉ?”
“Chẳng lẽ cậu thật sự yêu tên kia? Anh ta đã có bạn gái rồi đó!”
Người phụ nữ mặc áo da trêu chọc. “Đâu cóiI” Khương Vân Hi xấu hổ nói.
“Không phải là tốt, tớ cố ý chạy đến Thiên Hải vì cậu đó, đêm nay cậu phải đi chơi với tới”
Người phụ nữ áo da cười nói. Màn đêm buông xuống. Trong một quán bar ở Thiên Hải.
Khương Vân Hi và người phụ nữ áo da kia đang ngồi ở đây.
“Tử Huyên, nơi này không phù hợp với tớ lắm, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!”
Khương Vân Hi nghe tiếng nhạc ồn ào, nhìn đám người cuồng ma loạn vũ trên sân nhảy, nhíu mày nói.
“Có gì không phù hợp chứ, cậu quá ngoan, đây mới là chỗ người trẻ tuổi chúng ta đến chơi!”
“Cậu cũng nên tiếp xúc chơi thử, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chữa bệnh cứu người!”
“Nào, uống một ngụm!”
Người phụ nữ áo da rót một ly rượu cho Khương Vân Hi.
“Tớ không biết uống rượu!” Khương Vân Hi nói.
“Đến quán bar không thể nói không uống rượu, nào, uống một ngụm.”
“Có tớ ở đây, cậu yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì!” Người phụ nữ mặc áo da cười nói.
Khương Vân Hi đành phải cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, sặc rượu ho khan, khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh Trịnh, anh nhìn xem, ở đó có hai người đẹp xuất sắc!"
Có mấy người trẻ tuổi ngồi ở bên kia quầy bar, một người trong đó chỉ vào Khương Vân Hi và người phụ nữ mặc áo da.
Thanh niên được gọi là anh Trịnh liếc nhìn qua đó, khi hắn ta nhìn thấy Khương Vân Hi cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt ngây thơ, hai mắt lóe sáng.
“Không ngờ ở Thiên Hải cũng có vẻ đẹp xuất sắc. này, xem ra lần này đến Thiên Hải là lựa chọn đúng đắn!”
Thanh niên này nở nụ cười xấu xa, cầm ly rượu đi qua.
“Hai người đẹp, tôi có thể mời các cô uống một ly không?”
Thanh niên đi đến trước mặt hai người, mỉm cười nói.
“Không được!” Người phụ nữ áo da từ chối.
“Hai người đẹp muốn uống gì, cứ nói, đêm nay tôi bao hết!”
Thanh niên hào phóng nói.
“Anh rất có tiền hả?”
Người phụ nữ áo da hỏi.
“Ở Long Quốc, rất ít người có nhiều tiền hơn tôi!” Thanh niên tự hào nói.
“Vậy cầm tiền của anh đi tìm người khác uống, đừng làm phiền chúng tôi.”
Người phụ nữ mặc áo da lạnh lùng nói.
“Cô bé, sao lại ăn nói với anh Trịnh như vậy, em biết anh Trịnh là ai không?”
Người đàn ông phát hiện ra hai người Khương Vân Hi đứng lên nói.
“Ai quan tâm anh ta là ai, nhanh cút đi cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Người phụ nữ áo da tức giận nói. “Một ngây thơ, một nóng bỏng, tôi thích!”
“Người đây, dẫn hết đi cho tôi, đêm nay thiếu gia đây muốn chơi threesomel”
Thanh niên nhìn hai người Khương Vân Hi, búng tay nói.
Ngay lập tức có người bước lên muốn dẫn hai bọn họ đi.
“Tìm chết!”
Người phụ nữ mặc áo da lạnh mặt lại, tung ra một đấm, đánh bay một người trong số đó, mấy người còn lại lao thẳng về phía người phụ nữ áo da.
“Mấy người làm gì? Nhanh dừng tay!”
Khương Vân Hi kêu lên, vội vàng gọi điện.
( Alol” Đầu máy bên kia vang lên giọng nói của Diệp Phàm.
“Diệp thần y, anh có thể đến quán bar Hoa Hồng không? Bên chỗ chúng tôi đã xảy ra chuyện!”
Khương Vân Hi nói.
“Người đẹp, hôm nay em gọi cho ai cũng vậy, đêm nay em đã được định sẵn là của anh!”
Thanh niên được gọi là anh Trịnh nhìn Khương Vân Hi gọi điện thoại, không hề hốt hoảng, sợ hãi.
Đầu bân kia, Diệp Phàm nghe thấy thanh niên kia nói gậy, nhăn mặt lại.
“Sao vậy?”
Đường Sở Sở tò mò hỏi.
“Bạn của anh có chút việc, anh đi ra ngoài một lát!” Diệp Phàm nói.
Mặc dù anh và Khương Vân Hi mới quen biết mất ngày, nhưng cũng coi như có quen biết.
Hơn nữa cô nhóc kia cũng không tồi, bây giờ đối phương gặp rắc rối, cầu cứu anh, Diệp Phàm cũng không thể bỏ mặc.
Tất nhiên, có lẽ trong lòng anh cũng không muốn một bắp cải trắng như Khương Vân Hi bị heo ngậm đi!
Chưa đầy 10 phút, Diệp Phàm đi vào quán bar kia.
Hăn vừa bước vào quán bar đã nhìn thấy Khương Vân Hi và một người phụ nữ bị một đám người dẫn ra ngoài.
“Mấy người thả tôi ra!”
Khương Vân Hi và người phụ nữ áo da kia không ngừng kêu.
“Hai người đẹp, đừng giãy giụa, đêm nay anh sẽ yêu thương chăm sóc các eml”
Thanh niên họ Trịnh kia cười nói. “Thả bọn họ ra.”
Diệp Phàm bước đến, lạnh nhạt nói. “Diệp Phàm yI”
Khương Vân Hi thấy Diệp Phàm xuất hiện, vui sướng nói.
“Chó con, dám xen vào chuyện của tao, cút!” Thanh niên họ Trịnh kia kiêu ngạo nói.
Am!
Diệp Phàm nhấc chân đá bay tên này ra ngoài. “Bảo tao cút, mày là cái thá gì?”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Anh Trịnh!”
Đám vệ sĩ đi theo thanh niên họ Trịnh biến sắc, kêu lên. “Giết thằng chó đó cho tao!”
Thanh niên họ Trịnh kia nằm trên mặt đất, ôm bụng, đau khổ kêu to.
Đám vệ sĩ kia xông vào Diệp Phàm, kết quả còn chưa đến gần hắn đã bị hắn đánh ngã trên mặt đất.
Thanh niên họ Trịnh thấy vậy thay đổi sắc mặt. “Cô không sao chứ?”
Diệp Phàm hỏi Khương Vân Hi.
“Diệp thần y, cảm ơn anh.”
Khương Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói xong lời cảm ơn, trực tiếp dựa lên người Diệp Phàm ngủ gục.
“Say rượu?”
Diệp Phàm sửng sốt.
“Anh là Diệp thần y kia?”
Người phụ nữ áo da nhìn chăm chú vào Diệp Phàm. “Cô là ai?”
Diệp Phàm nhìn về phía đối phương.
“Tôi là bạn thân của Vân Hị, tên là Lý Tử Huyên!” Người phụ nữ áo da nói.
“Rời khỏi đây đãi”
Diệp Phàm đỡ Khương Vân Hi rời khỏi đây.
“Chó chết!”
Thanh niên họ Trịnh trơ mắt nhìn hai người đẹp. không cánh mà bay, sắc mặt tràn đầy tức giận.
Sau đó, Diệp Phàm đưa Khương Vân Hi về biệt thự.
Diệp Phàm và Lý Tử Huyên đỡ Khương Vân Hi đến, đặt cô nằm trên giường.
“Anh chăm sóc cô ấy một chút, tôi đi pha trà giải rượu cho cô ấy, không ngờ tửu lượng của cô nhóc này kém vậy!”
Lý Tử Huyên nói xong đi ra phòng bên ngoài.
Diệp Phàm liếc nhìn Khương Vân Hi, đắp chăn cho. cô, định rời đi.
“Diệp thần y!”
Khương Vân Hi mở mắt, mơ màng nhìn Diệp Phàm.
“Có chuyện gì sao?” Diệp Phàm hỏi.
“Diệp thần y, cảm ơn anh!”
Khương Vân Hi nói, đột nhiên lôi ké tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm không đứng vững, bị lôi ngã thẳng xuống giường.
Không biết vô tình hay cố ý, Khương Vân Hi vòng tay ôm cổ Diệp Phàm, hai người môi chạm môi.