Trong biệt thự xa hoa nào đó ở Thiên Hải.
Đường Sở Sở bị trói chặt hai tay, ngồi trên ghế sofa.
u Dương Mục ngồi đối diện, tay cầm một ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lư, mắt nhìn Đường Sở Sở với vẻ tán thưởng.
"Đúng là sắc nước hương trời, không thua kém gì Vân HiI"
"Nhưng thằng nhãi kia cũng háo sắc thật đấy, đã có bạn gái xinh đẹp như cô rồi mà còn cặp kè với người phụ nữ của tôi!"
u Dương Mục nhìn Đường Sở Sở, lạnh lùng hừ mũi.
"Thằng nhãi kia dám dụ dỗ người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi muốn cho gã chống mắt nhìn bạn gái của mình bị tôi chơi thế nào!”
"Người đẹp à, hôm nay bản thiếu gia sẽ để cho cô hưởng thụ sung sướng, để xem giữa tôi và thằng nhãi Diệp Phàm kia rốt cuộc ai lợi hại hơn!"
u Dương Mục vươn tay nâng cằm Đường Sở Sở, nở nụ cười dâm dê.
Đường Sở Sở lạnh lùng nhìn u Dương Mục, trên người phát ra khí tức lạnh như băng.
"Thiếu gia, thực lực của cô ả này không thấp, ngài phải cẩn thận chút!"
Lúc này, một lão giả mang vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.
Người này có thực lực Huyền Cảnh, hơn nữa còn là cường giả Huyền Cảnh tầng ba trở nên. Lão ta là cường giả phục vụ cho gia tộc u Dương.
Cũng chính lão ta là người đã bắt Đường Sở Sở.
Nếu không, với thực lực hiện tại của Đường Sở Sở thì không đời nào có chuyện cô bị bắt dễ dàng như vậy!
"Còn là một người đẹp biết võ công cơ à, tôi thích!"
u Dương Mục cười gắn.
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên bên ngoài biệt thự vang lên tiếng nổ.
Ngay sau đó, cánh cổng được làm bằng kim loại cứng vỡ tan tành, mảnh vụn văng tung tóe, gió lớn nổi lên.
Một luồng khí thế sát phạt ngút trời ập tới.
Diệp Phàm hừng hực sát khí đi vào.
"Anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm xuất hiện, lập tức ho to.
"Nhãi ranh, mày đến nhanh đấy!" Thấy Diệp Phàm xuất hiện, u Dương Mục hừ lạnh.
Hơn trăm người mặc đồ đen cầm súng từ trong biệt thự xông ra.
Vũ khí trong tay bọn họ đều chĩa vào Diệp Phàm.
Trong đó còn có mười mấy võ giả thực lực Nhân Cảnh và Huyền Cảnh.
Rõ ràng là u Dương Mục đã chuẩn bị cực kỳ đây đủ để đối phó với Diệp Phàm.
"Mày muốn tìm chết thật à?" Diệp Phàm nhìn u Dương Mục, hờ hững cất lời.
"Nhãi ranh, kẻ dám đối địch với bản thiếu gia đều phải chết, bao gồm cả mày!"
u Dương Mục hừ mũi nhìn Diệp Phàm. Anh ta duỗi một tay bóp cổ Đường Sở Sở, lạnh lùng nói: "Bây giờ mày tự phế hai chân đi, không thì tao sẽ giết bạn gái của mày ngay lập tức!"
Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, trên người tỏa ra sát ý khiến người ta khó thở.
"Không ai có thể uy hiếp tao!"
Trong khi nói ra câu này, Diệp Phàm xông thẳng đến chỗ u Dương Mục với tốc độ nhanh tột cùng!
Ầm!
Lão giả làm việc cho gia tộc u Dương đanh mặt, chắn trước người u Dương Mục, đồng thời tung ra một chưởng tấn công Diệp Phàm.
Theo một tiếng sấm vang lên, lão giả này bay thẳng ra ngoài, đập vào bức tường cách mấy chục mét làm bức tường kia của biệt thự phát ra tiếng vang ầm ầm, mảnh vỡ của bức tường chồng chất lên cơ thể. Lão ta đã chết thẳng cảng.
Nổ súng!"
Cảnh tượng này khiến u Dương Mục biến sắc, lập tức hét to.
Pằng pằng pằng!
Hơn trăm tay súng thẳng thừng bắt Diệp Phàm. Làn đạn rợp trời bắn về phía hắn.
Diệp Phàm duỗi tay, làn đạn rợp trời bỗng dừng lại!
Không sai, đạn cứ thế dừng giữa không trung!
Khoảnh khắc này, u Dương Mục tưởng như mình đang xem phim khoa học viễn tưởng.
Các tay súng và nhóm võ giả đều sững sờ! Một giây sau, Diệp Phàm vung tay, làn đàn rợp trời kia bắn ngược trở về, xuyên thủng cơ thể hơn trăm tay
súng và nhóm võ giả.
Đám người này còn chưa kịp phản ứng đã nằm dưới đất, chết không nhắm mắt!
Lúc này, u Dương Mục trợn tròn mắt, trong lòng nảy. sinh nỗi sợ hãi chưa từng có.
Diệp Phàm nhìn u Dương Mục, bước từng bước đi tới.
"Mày, mày không được lại đây, nếu mày lại đây thì †ao sẽ giết cô tai"
u Dương Mục bóp cổ Đường Sở Sở, hét lên với Diệp Phàm.
Đúng lúc này, một bóng đen thình lình xuất hiện phía sau_u Dương Mục, tóm lấy gã ném ra ngoài.
Phụt! u Dương Mục bị ném xuống đất hộc máu.
Bóng đen này chính thị U Ảnh!