Ầm ầm ầm !!!
Diệp Phàm tung một quyền đánh về phía Thiên Môn. Ông lão canh giữ Thiên Môn lập tức ra tay ngăn cản, nhưng khi tiếp xúc với nắm đấm của Diệp Phàm, sắc mặt ông ta biến đổi, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Lúc này, quyền của Diệp Phàm dường như chứa đựng sức mạnh của cả thiên địa, không gì cản nổi. Dù ông lão canh giữ Thiên Môn dốc toàn lực cũng không thể đỡ được cú đấm này!
Bùm!
Diệp Phàm dùng một quyền đánh nát thân thể của ông lão canh giữ Thiên Môn. Chưa hết, quyền này còn tiếp tục lao về phía Thiên Môn, đánh cho nó tan thành hư vô!
Trong nháy mắt, Thiên Môn biến mất, bầu trời của Địa Cầu đã được trả lại sự trong xanh vốn có!
Khi Thiên Môn bị huy diệt, tất cả tu hành giả trong vị diện này đều kinh ngạc!
Bọn họ hoàn toàn không ngờ lại có người dám phá hủy Thiên Môn, tên điên đó rốt cuộc là ai? Cả cơ hội thành tiên cũng không cần!
Lúc này, trên Địa Cầu, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Phàm, ai nấy đều chấn động. Những người bình thường nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt sùng bái, còn nhóm tu hành giả thì lại cho rằng Diệp Phàm bị điên, ngay cả cơ hội phi thăng thành tiên cũng không cần, đúng là cái tên thần kinh!
"Không thành tiên, chỉ làm chính mình~"
"Thẳng nhãi này .... chẳng lẽ nó muốn tự mình mở ra một con đường riêng sao?" Sở Trường Sinh nhìn Diệp Phàm, lẩm bẩm.
Vút!
Diệp Phàm bay đến trước mặt Sở Trường Sinh, nói: "Cảm ơn ông đã kịp thời đến để giúp đỡ cháu!"
"Thẳng nhãi nhà cậu, đúng là luôn mang lại bất ngờ cho người khác mà!"
"Tôi còn tưởng sau khi Kim Đan và Đan Điền của cậu bị hủy, cậu chắc chắn sẽ tuyệt vọng lắm, không ngờ cậu đã sớm đi một con đường khác, tu luyện Nhục Thể Thành Tiên, cậu giỏi lắm!" Sở Trường Sinh nhìn Diệp Phàm, cảm thán.
"Kim Đan và Đan Điền chỉ như một cái bình chứa đựng sức mạnh mà thôi, dù không có, cũng không ảnh hưởng đến việc tu luyện của cháu đâu ông!" Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Thang nhãi nhà cậu nói được câu này thì chứng tỏ cậu đã thật sự giác ngộ
rôi!"
"Phù Đồ đung là đã tìm cho tôi một đứa cháu rể tốt!" Sở Trường Sinh cười lớn.
Sau đó, Sở Trường Sinh rời đi. Diệp Phàm đến trước mặt Thiên Chiếu và những người khác, tất cả bọn họ đều nhìn hắn chằm chằm.
"Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?"
"Mặt tôi có gì à?" Diệp Phàm sờ mặt, tò mò hỏi.
"Anh không trở thành phế nhân à?" Thiên Chiếu nhìn Diệp Phàm, trầm giọng
hỏi.
"Hỏi gì kỳ vậy? Bộ cô muốn thấy tôi thành phế nhân lắm hả?" Diệp Phàm mỉm cười
Thiên Chiếu lập tức trợn mắt nhìn Diệp Phàm, còn Cơ Như Yên thì lắc đầu nhìn Diệp Phàm, nói thẳng: "Mọi người cũng vì lo cho anh thôi Thiếu chủ, thấy anh như thế thì mọi người có thể yên tâm rồi!"
"Sức mạnh của anh vẫn còn mà sao anh không nói cho tôi biết, hại tôi phải vắt óc luyện cả đong đan dược cho anh!" Đoan Mộc Hinh cau có nhìn Diệp Phàm.
"Tôi đang tạo cơ hội cho cô luyện tay nghề còn gì, thuật luyện đan tôi truyền cho cô trước đây, giờ cô đã nắm vững hết rồi chứ?" Diệp Phàm nhìn Đoan Mộc Hinh nói.
"Ra là vậy sao!" Đoan Mộc Hinh lập tức hiểu ra.
"Bước tiếp theo anh định làm gì?" Lâm Thi Âm tò mò nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn lên bầu trời, nói: "Báo thù, tìm Sở Sở về!"
"Lục sư phụ ... "
Nghĩ đến Lục sư phụ, ánh mắt Diệp Phàm lộ ra vẻ áy náy. Nếu không phải vì hắn, Lục sư phụ cũng sẽ không xảy ra chuyện!
Thời gian vùn vụt trôi, một tháng nữa lại đi qua.
Trong tháng này, Diệp Phàm đã gây dựng lại năm thế lực lớn, bao gồm: Võ Minh, Bách Hoa Lâu, Long Vương Điện, Quỷ Cốc, Quân Thiên Sách.