"Ông là Phiệt chủ Lâm Phiệt phải không? Xem ra ông cũng biết tôi đã trở thành phế nhân, nên mới đến tìm tôi báo thù chứ gì!" Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Đúng vậy! Trước đây mày đã nhiều lần chèn ép Lâm Phiệt, còn bao che cho con nhãi kia, mày phải chết!" Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh lùng quát, ánh mắt lướt qua Lâm Thi Âm.
Diệp Phàm lắc đầu, thở dài: "Tôi chỉ mới sa cơ thất thế thôi mà đã bị đám ngưoi rac ruoi may ong coi khinh rồi!"
"Mày nói ai là rác rưởi!" Hai vị Phiệt chủ nghe vậy thì tức giận, định lập tức ra
tay.
Bỗng một tiếng quát lạnh lẽo từ đâu vang lên: "Diệp Phàm, hôm nay chính là ngày chết của mày"
ÂM !!!
Theo tiếng quát, một luồng lửa mang theo sức nóng khủng bố từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng vào Diệp Phàm.
Xoẹt xoẹt xoẹt !!!
Sắc mặt của ba cô gái Trần Tiểu Manh, Cơ Như Yên, Lâm Thi Âm lập tức biến đổi, đồng thời ra tay chống đỡ luồng lửa, nhưng bị nó liên tục đánh lui, miệng phun máu tươi.
Luồng lửa mang theo khí thế không ai cản nổi, tiếp tục lao về phía Diệp Phàm, nhưng vẻ mặt Diệp Phàm vẫn rất bình thản.
'Ai dám động vào chủ nhân?"
Đột nhiên, hai tiếng gầm giận dữ vang lên, Đại Hổ và Nhị Hổ xuất hiện, mỗi người tung ra một quyền, đánh tan luồng lửa kia.
Xoẹt!
Ngay sau đó, một bóng người từ hư không bước ra, chính là Thiếu Tông chủ Viêm Tông của thế giới cao cấp - Từ Phượng, kẻ suýt chết dưới tay Diệp Phàm nhưng sau đó lại được sư phụ của hắn ta đến cứu đi.
"Là mày à?" Diệp Phàm nhìn Từ Phượng, thản nhiên nói.
"Không ngờ mày cũng có ngày hôm nay. Trước đó mày huỷ diệt Viêm Tông của tao, không phải mày rất ngông cuồng sao? Không phải mày rất mạnh sao? Sao giờ phải nhờ thuộc hạ bảo vệ vậy?" Từ Phượng nhìn Diệp Phàm, trong giọng nói tràn đầy vẻ mỉa mai.
Diệp Phàm không hề tức giận, bình tĩnh nói: "Xem ra mấy người đều biết tôi bị mất hết tu vi rồi chứ gì, nếu nãy giờ tôi vẫn còn bình thường, liệu mấy người có dám đến không?"
Xoet!
Sắc mặt Từ Phượng trầm xuống, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn chẳm chẳm Diệp Phàm. Hai tay hắn ta bùng cháy, ngưng tụ thành Nộ Hỏa Chi Liên, đánh thẳng về phía Diệp Phàm.
Mặc dù đã mất đi Địa Hỏa, nhưng thực lực Từ Phượng cũng đã mạnh hơn, Nộ Hỏa Chi Liên do hắn ta thi triển vẫn vô cùng khủng khiếp, đủ sức giết chết cường giả Tạo Hóa Cảnh!
Âm ầm ầm !!!
Nộ Hỏa Chi Liên ập xuống, nơi nó đi qua, mọi thứ xung quanh đều bị hủy diệt!
Đại Hổ và Nhị Hổ lao lên, mỗi người tung ra một quyền, Thần lực khủng bố bộc phát, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều!
OÀNH OÀNH !!!
Hai quyền Thần lực va chạm với Nộ Hỏa Chi Liên, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Nộ Hoa Chi Liên bị đanh tan, hai nắm đam của Đại Hổ và Nhị Hổ mang theo khí thế khủng bố, đánh thẳng về phía Từ Phượng. Sắc mặt Từ Phượng tái mét, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Xoẹt!
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, sư phụ của Từ Phượng đột ngột xuất hiện, một chưởng đánh ra, đẩy lùi Đại Hổ và Nhị Hổ.
"Sư phụ!" Từ Phượng thấy sư phụ xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Phàm đến ghế ngồi xuống, thản nhiên nói: "Tuy tao đã mất tu vi, nhưng mày ấy à, cũng có đánh lại thuộc hạ của tao đâu, vẫn phải nhờ sư phụ cứu, mày còn mất mặt hơn tao ấy."
"Mày ... " Câu nói của Diệp Phàm khiến Từ Phượng tức đến mức suýt chút nữa hộc máu, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn.
Một luồng uy áp khủng bố tỏa ra từ người sư phụ của Từ Phượng, hướng về phía Diệp Phàm, đồng thời, sư phụ của Từ Phượng vung tay, chưởng lực khủng bố phóng ra, lao thẳng về phía Diệp Phàm.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người đột ngột xuất hiện, cũng đánh ra một chưởng, phá hủy chưởng lực của sư phụ Từ Phượng, sau đó đập thẳng vào người đối phương!
ÂM!
Sư phụ Từ Phượng còn chưa kịp phản ứng đã bị chưởng đó đánh tan như mây khói, chết mất xác, ngay cả Từ Phượng cũng bị dư chấn của chưởng lực đó tiêu diệt.