Duỗi tay bắt lấy Diệp Phàm.
Diệp Phàm cảm nhận được một cảm giác áp bách đến từ linh hồn, cả người bị trấn áp không thể nhúc nhích.
A!!!
Nhưng Diệp Phàm vẫn dùng toàn lực tránh
thoát áp bách, ngăn cản một đòn này của đối phương.
Kết quả Diệp Phàm bị đánh bay ra ngoài, nện trên đỉnh núi, phun máu.
“Thiếu quân chủ!”
“Chủ nhân!”
“Đại ca ca!”
Lúc này đám người Thiên Khuyết dẫn theo quân Thiên Sách xuất hiện, đám người Đường sở Sở cũng xuất hiện, bọn họ thấy Diệp Phàm hộc máu, hét lên, định xông đến bên cạnh Diệp Phàm thì lại bị hắn cản lại.
“Không cần lại đây.”
Diệp Phàm bò dậy, hét lớn.
“Ngươi không phải đối thủ của ta, đừng cố quá làm gì!”
Murata Kamichi lạnh nhạt nói.
“Muốn đánh bại ta, không dễ như vậy.”
Diệp Phàm lau vết máu khóe miệng, kiên nghị nói.
Ầm!!!
Murata Kamichi lại xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, đánh ra một chưởng, đánh bay Diệp Phàm ra ngoài.
Phụt!!!
Diệp Phàm lại ngã trên mặt đất hộc máu.
“Anh Tiểu Phàm!”
Đường sở sở rưng rưng kêu lên.
“Thiếu quân chủ.”
Đám người Thiên Khuyết hét lớn.
“Hộ Quốc Thần Tướng, không phải ngươi muốn giết ta, muốn xóa số Anh Quốc hay sao? Tại sao hiện tại lại nằm trên mặt đất như một con chó chết thế!”
Quốc chủ Anh Quốc châm chọc mỉa mai Diệp Phàm.
“Ta là Hộ Quốc Thần Tướng Long Quốc, ta sẽ không thua.”
Diệp Phàm cắn rằng gằn từng câu từng chữ, dựa vào ý chí mạnh mẽ muốn bò dậy.
“Thiếu quân chủ cố lên, ngươi mạnh nhất!”
Đồ Tể hét lớn.
“Thiếu quân chủ cố lên, ngươi mạnh nhất!”
“Thiếu quán chủ cố lên, ngươi mạnh nhất!”
“Thiếu quân chủ cố lên, ngươi mạnh nhất!”
Lúc này mười mấy vạn chiến sĩ quân Thiên Sách cùng nhau hét lớn, âm thanh của bọn họ bao phủ toàn bộ núi Phú Sĩ.
Lúc này bọn họ nhìn Diệp Phàm với ánh mắt
tràn ngập sùng kính và tín ngưỡng.
“Không biết tự lượng sức.”
Murata Kamichi khinh thường nói, xông đến trước mặt Diệp Phàm muốn hoàn toàn trấn áp hắn.
Đối với loại người này, chỉ có hoàn toàn đánh vỡ kiêu ngạo và lòng tự trọng mới có thể hàng phục hắn.
Lúc Murata Kamichi muốn hoàn toàn trấn áp Diên Phàm, di biến đã xảv ra.