Khi tiếng rồng gầm vang lên trong mộng cảnh này, tất cả những bông hoa anh đào xung quanh đều bị rung chuyển, toàn bộ không gian giống như thủy tinh vỡ nát, cuối cùng biến thành hư vô sau một tiếng nổ lớn.
Giây tiếp theo, Diệp Phàm đã ở trong một căn phòng, hiến nhiên là đã thoát ra khỏi mộng cảnh.
Khi hắn rời khỏi đó, sức mạnh vốn không thể huy động được trong mộng cảnh, nay đã trở lại bình thường!
Soạt!. Đam Mỹ Cổ Đại
Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, đấm một cú tấn công về phía Kimura Sakurako.
Sakurako Kimura nhanh chóng chặn được bàn tay của Diệp Phàm, nhưng thân thế của cô ấy cũng bị đánh bay về phía sau, khóe miệng liền tràn máu!
Sức mạnh thực sự của Kimura Sakurako không bằng Diệp Phàm, trước đây cô ấy có thể chặn được Bát Chỉ Kính và cứu được Diệp Phàm, phần lớn là do Âm Dương Huyễn Thuật của mình, kì thực sức mạnh thực sự của cô ấy vừa mới đạt đến trình độ của tu hành giả mà thôi!
“Đại ca ca, anh thật lợi hại, anh thực sự có
thể phá vỡ được Âm Dương Mộng cảnh của em!” Kimura Sakurako mỉm cười với Diệp Phàm.
Đối với việc Diệp Phàm phá vỡ mộng cảnh, trên mặt Kimura Sakurako không hề lộ ra bất mãn nào mà ngược lại còn có chút ngưỡng mộ!
“Kimura Sakurako, trước kia cô từng cứu tôi một lần, nên lần này tôi sẽ không giết cô, nhưng nếu cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi mặt lần nữa thì đừng trách tôi vô tình!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nói xong liền rời đi.
“Người đàn ông này thật không đơn giản, cô muốn khống chế hắn cũng không dễ dàng đâu!”
Đột nhiên, sắc mặt Kimura Sakurako chợt thay đối, trở nên cực kỳ tàn nhẫn, trong miệng phát ra một thanh âm lạnh lẽo rợn người.
“Nếu như cô giúp tôi, đại ca ca sẽ là của tôi!”
Giọng nói ban đầu của Kimura Sakurako lại vang lên.
“Đi đến nơi đó đi!”
Giọng nói lạnh lẽo đó lại phát ra từ miệng Kimura Sakurako.
Lúc này, Kimura Sakurako tựa hồ như đang đóng hai vai, trông cực kỳ quái dị!
Diệp Phàm không hề biết điều này, sau khi
rời đi hắn liền trở về khách sạn nơi bọn họ ở.
“Cuối cùng thì anh cũng đã trở lại!”
“Hu hu tôi còn tưởng anh đã chết rồi!”
Khi Diệp Phàm trở về khách sạn, Tô Nhược Tuyết liền chạy tới, ôm thật chặt hắn, vui mừng đến nỗi òa khóc.
“Tôi mà chết thì ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận đâu!”
“Được rồi, đừng khóc nữa, nếu không người không biết còn tưởng rằng tôi đã làm gì cô!” Diệp Phàm nhìn Tô Nhược Tuyết nói.
“Anh lúc nào cũng lắm lời như vậy?”
Tô Nhược Tuyết lau nước mắt rồi giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
“Những người khác đâu?” Diệp Phàm hỏi.
“Bọn họ đều ra ngoài tìm anh rồi. Đúng rồi, tôi nghe nói toàn bộ Kinh Đô đã phong tỏa, chính phủ Anh Quốc đang ráo riết tìm anh đó!” Tô Nhược Tuyết nói.
Diệp Phàm lập tức lấy điện thoại di động rồi liên lạc với Đông Phương Hạo Thiên.
“Chủ nhân, ngài đang ở đâu vậy?”
Đông Phương Hạo Thiên sau khi nghe được giọng nói của Diệp Phàm liền hưng phấn hét lên.
“Tôi đang ở khách sạn!” Diệp Phàm đáp.
Chẳng bao lâu, Đông Phương Hạo Thiên và những người khác đã trở lại khách sạn.
“Chủ nhân, ngài không sao, quá tốt rồi!”
“Dọa chết chúng tôi rồi!” Đại Hố, Nhị Hố nhìn Diệp Phàm rồi lần lượt nói.
“Tôi không sao!” Diệp Phàm lắc đầu.
“Thiếu chủ, cậu vừa biến mất, bên ngoài liền xảy ra chuyện lớn!” Huyết Phu trầm giọng nói.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Phàm hỏi.
Huyết Phu lập tức giải thích ngắn gọn chuyện gì đang xảy ra.
“Quân Thiên Sách đến đây?”