Đêm khuya yên tĩnh, phòng ngủ tối om chỉ nghe tiếng hít thở rất khẽ. Bạch Chi Âm cẩn thận xoay người lại, đưa lưng về phía Thẩm Mục Phạm, từ từ mở mắt ra.
Bạch Chi Âm cảm thấy có chút mệt mỏi nhưng cô không phải người vô tâm đến mức quên đi tình hình trước mắt, nằm xuống liền khò khò vào giấc ngủ. Vừa rồi sở dĩ nháo nhào đòi ngủ là vì không muốn để Thẩm Mục Phạm có cơ hội tra hỏi, cô không nghĩ ra lí do tới đảo Nam Nha, cũng không biết nên giải thích như thế nào về việc lén gặp Bạch Vi Đức…
Gối đầu lên tay, bên tai truyền đến cuộc nói chuyện của Thẩm Mục Phạm và Dr. Vương. Anh nói cô là vợ chưa cưới, điều đó có phải chứng minh anh thật sự muốn kết hôn với cô? Nếu như vậy, phải chăng bây giờ cô có thể đem tình hình của Tiểu Thiên nói với anh? Nhưng với sự thông minh của anh, liệu có thể vì vậy mà sẽ nghĩ lại những chuyện trước đây đều là do cô dày công bày mưu tính kế? Nếu như anh biết rõ mọi chuyện, liệu anh còn có thể đồng ý kết hôn với cô nữa không? Rốt cuộc tình cảm của anh đối với cô sâu sắc đến mức độ nào?
Thở dài vài tiếng nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, Bạch Chi Âm cáu kỉnh xoay người trở mình, vừa quay đầu lại liền đối mặt với đôi mắt sáng tỏ đang mở, cô sợ tới mức hét lên một tiếng sợ hãi. “Anh, sao anh lại thức dậy?”
Thẩm Mục Phạm chăm chú nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại. “Vì sao lại không ngủ?”
Cố nén trái tim đang đập nhanh, ánh mắt Bạch Chi Âm lóe sáng. “Em khát nước, đang định đi uống nước.”
Nói xong, cô liền xốc chăn lên, làm bộ phải xuống giường để uống nước. Nào biết vừa chống người dậy thì đã bị một một sức mạnh kéo ngược trở về, một lần nữa ngã ở trên nệm. Tiếp theo, không đợi cô kêu lên tiếng, một bóng đen bao trùm trước mặt cô.
Tay trái Thẩm Mục Phạm chống ở bên hông cô, tay phải gạt đi những giọt mồ hôi trên trán cô. “Anh đã bao giờ nói với em là anh không thích bị người khác lừa gạt chưa?”
Giọng điệu của Thẩm Mục Phạm rất nhẹ nhàng nhưng lại tựa như lưỡi dao sắc bén được bao bọc trong lớp vải nhung lụa, đẹp nhưng nguy hiểm, làm tâm trạng Bạch Chi Âm càng lo lắng. Thẩm Mục Phạm lại làm như không cảm thấy sự căng thẳng của cô, thấp giọng hỏi. “Hử?”, giục cô trả lời.
Bạch Chi Âm nuốt nước miếng, định đem vấn đề này vứt trả cho anh. “Anh cảm thấy em lừa gạt anh?”
Đáng tiếc Thẩm Mục Phạm không tiếp chiêu. Anh chỉ hơi nhếch khóe miệng, đem quả bóng này ném trả lại cô. “Anh cũng đang muốn biết, em có phải vậy hay không?”
Bạch Chi Âm nhíu mày nhanh chóng suy xét hàm ý trong lời nói của anh. Nghe giọng điệu của Thẩm Mục Phạm, giống như đã khẳng định rằng cô có việc lừa gạt anh, nhưng cô không biết thì rốt cuộc anh đang chỉ chuyện gì?
Lại cân nhắc một phen, Bạch Chi Âm quyết định nói từ cái nhỏ nhất. “Giả bộ ngủ cũng coi là lừa anh sao?”
Tiếc rằng Thẩm Mục Phạm vẫn không chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi. “Vì sao lại giả bộ ngủ?”
“Sợ anh mắng em.” Bạch Chi Âm nhỏ giọng nói.
Cứ tưởng rằng giả vờ có vẻ đáng thương thì ít nhiều gì Thẩm Mục Phạm cũng sẽ mềm lòng, ai biết được anh vẫn khẽ cười đạm mạc như trước. “Em đã làm gì để anh phải la mắng?”
Bạch Chi Âm cắn răng, chậm rãi nói. “Em đã hứa với anh là sẽ không gặp Bạch Vi Đức, nhưng…”
“Vì sao em lại đi gặp anh ta?”
Nhận thấy được đôi mắt Thẩm Mục Phạm như đã hiểu rõ, Bạch Chi Âm mới lớn mật đoán rằng đại khái anh cũng đã điều tra ra hết thảy mọi chuyện, hỏi nhiều như vậy chẳng qua là đang cho cô cơ hội để nói. Bạch Chi Âm chậm rãi ngẩng đầu, nhỏ giọng nói.“Em đi gặp em trai em.”
Thẩm Mục Phạm ừ một tiếng, tỏ ý cô hãy nói tiếp.
Tay nắm chặt tấm chăn, Bạch Chi Âm cố gắng khiến bản thân phải giữ được bình tĩnh. “Em trai em thật ra là một người bị thiểu năng trí tuệ, ông lão vẫn dùng nó để buộc em ở lại nhà họ Bạch. Lần này, em đã làm mất lòng đối tượng xem mặt, lại cùng anh quan hệ không rõ ràng, vì trừng phạt em không nghe lời, ông lão đã mang nhốt Tiểu Thiên ở một viện điều dưỡng ở đảo Nam Nha, không cho em gặp mặt nó.”
Thấy Thẩm Mục Phạm không lên tiếng, Bạch Chi Âm biết cô đã đoán đúng, quả nhiên anh đã biết mọi chuyện của Bạch Thiên. Cô mừng thầm, lại tiếp tục nói. “Từ trước đến giờ, mong muốn lớn nhất của em là mang Tiểu Thiên rời khỏi nhà họ Bạch để em ấy không bị bọn người Bạch Tiểu Vi bắt nạt. Nhưng Tiểu Thiên bị thiểu năng trí tuệ, người giám hộ mà pháp luật quy định là cha mẹ em. Chỉ cần ông lão không đồng ý, cho dù em có bản lĩnh lớn thế nào đi nữa cũng không có cách nào đưa nó rời khỏi. Cho nên…” Cô ngừng lại một chút, lấy dũng khí nói. “Em định tìm một người có thực lực, mang em cùng em trai rời khỏi nhà họ Bạch.”
Lần này, cuối cùng Thẩm Mục Phạm cũng có phản ứng. “Em cho rằng anh có thể làm được điều đó?”
Bạch Chi Âm gật đầu không chút do dự. “Nhà họ Bạch có gốc cội là xã hội đen, chỉ có tìm được một người có bối cảnh tương tự, thì mới có thể khiến ông lão kiêng dè.”
Thẩm Mục Phạm nhíu mày, cân nhắc nói. “Cho nên, mục tiêu ngay từ đầu của em chính là anh, phải không?”
Bạch Chi Âm siết chặt nắm tay. Cô biết đây là một vấn đề khó giải quyết. Nếu trả lời thật, Thẩm Mục Phạm sẽ cảm thấy cô là một người đầy mưu mô, anh bị gài bẫy nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng nói đến đây ắt hẳn trong lòng anh sẽ nghi ngờ, cho dù cô không thừa nhận thì chưa chắc anh đã tin. Hơn nữa sau khi nói ra nhiều bí mật như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm, cũng không định lại lừa anh nữa, cho dù sự thật sẽ làm anh không được vui.
Cắn môi dưới, Bạch Chi Âm nghiêm túc mà từ tốn gật đầu. “Đúng vậy, từ đầu tới cuối người em mong muốn tìm kiếm là anh.”
Nói xong những lời này, Bạch Chi Âm nín thở chờ đợi phản ứng của Thẩm Mục Phạm. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy anh có dấu hiệu tức giận, cô không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, cho rằng cô đã kể ra mọi chuyện khiến anh cảm động, vì thế cẩn thận dò hỏi. “Anh sẽ giúp em chứ?”
Bạch Chi Âm thấp thỏm nhìn chằm chằm Thẩm Mục Phạm, mong đợi câu trả lời của anh. Nhưng anh chỉ nâng cằm cô lên, khóe miệng mỉm cười. “Em có yêu anh không?”
Bạch Chi Âm sửng sốt, vô thức định trả lời có, lại bị anh dùng ngón tay chặn môi lại. “Tự hỏi rõ bản thân rồi trả lời anh, chuyện này không được nói dối.”
Thẩm Mục Phạm cười nhưng sắc thái của đôi mắt cũng rất nghiêm túc, thành công ngăn chặn lại lời “nói dối” của Bạch Chi Âm.
Bạch Chi Âm ngước mắt nhìn anh, suy đoán ẩn ý trong lời nói của Thẩm Mục Phạm, cũng tự hỏi chính mình, rốt cuộc cô có yêu anh hay không? Có một khoảnh khắc, cô muốn mạnh dạn nói lời yêu nhưng lại cảm thấy sợ hãi, cô có trực giác rằng chỉ cần nói sai thì mối quan hệ của hai người sẽ bị sụp đổ.
Ngay lúc còn đang do dự, Thẩm Mục Phạm đột nhiên cười lắc đầu. “Âm Âm, em không yêu anh.” Tim Bạch Chi Âm đập thình thịch, mở miệng muốn giải thích. “Không phải, em…”
“Xuỵt.” Thẩm Mục Phạm chặn lại môi cô. “Đừng căng thẳng, em không yêu anh là chuyện bình thường. Anh chẳng qua chỉ là công cụ giúp em rời khỏi nhà họ Bạch, làm sao em có thể đi yêu một thứ công cụ được chứ?”
Bạch Chi Âm thừa nhận lời Thẩm Mục Phạm là đúng, nhưng trong thâm tâm lại không khỏi tức giận. Đúng, cô tìm đủ mọi cách tiếp cận anh là rất hèn hạ, nói khó nghe một chút thì đâu phải cô không trả giá chút gì. Cô cũng đã phải trả giá bằng cái trân quý nhất của một người con gái. Hơn nữa anh đã sớm biết rõ cô có mưu toan riêng lại không vạch trần, không phải càng hèn hạ hơn sao. Lại nói, anh có yêu cô không?
“Còn anh?” Bạch Chi Âm hất cằm, bắt chước giọng điệu Thẩm Mục Phạm, lạnh lùng cười, “Không phải anh cũng giống như em, đời nào đi yêu một thứ công cụ làm ấm giường.”
Con ngươi bỗng dưng co rút lại, Thẩm Mục Phạm nhìn chằm chằm cô thật lâu không nói lời nào, chút ý cười trên mặt vụt tắt. Bạch Chi Âm bị ánh mắt lạnh lẽo của anh làm cho hoảng sợ, muốn lảng sang chuyện khác, lại bị anh bóp chặt quai hàm. “Em cảm thấy bản thân là công cụ làm ấm giường?”
Thấy Bạch Chi Âm cắn chặt môi không chịu lên tiếng. Thẩm Mục Phạm không khỏi mạnh tay thêm, muốn ép cô phải nói ra. Nào biết làm cô đau đến nỗi chau mày, nhưng vẫn như cũ cắn chặt môi, không hé một lời.
Nhìn hai má cô bị ửng đỏ lên, Thẩm Mục Phạm nhắm chặt hai mắt, lại chậm rãi mở ra, cùng lúc đó, Bạch Chi Âm cũng cảm thấy sự đau nhức trên mặt được giảm bớt.
Nâng mắt nhìn vẻ mặt đã khôi phục lại như bình thường của Thẩm Mục Phạm, cô không hiểu vì sao anh lại thả cô ra. Chợt nghe anh hỏi tiếp. “Em muốn anh giúp em?”
Mặc dù không hiểu vì sao Thẩm Mục Phạm lại đột nhiên chuyển chủ đề, nhưng Bạch Chi Âm vẫn khẽ dạ một tiếng.
“Giúp như thế nào?”
Bạch Chi Âm trầm mặc một lát rồi nói. “Anh có đồng ý đính hôn với em không?” Trước kia cô suy nghĩ thật ngây thơ, cứ tưởng chỉ cần làm tình nhân của Thẩm Mục Phạm thì Bạch Phi Dương sẽ kiêng kị ba phần, sẽ để cô mang Bạch Thiên đi. Nhưng lần này, Bạch Phi Dương nghi ngờ cô có thể trói chặt Thẩm Mục Phạm mà vẫn mang Tiểu Thiên đi khiến cô hiểu được tuy quả thực nhà họ Bạch kiêng kị bối cảnh của Thẩm Mục Phạm, nhưng bọn họ cũng biết rõ, nếu không có một danh phận thỏa đáng thì cô hoàn toàn không thể hợp tình hợp lý mang Tiểu Thiên đi được.
Nếu như cô đoán không sai, sở dĩ Bạch Phi Dương chưa tới tìm cô, một mặt là do có con át chủ bài là Tiểu Thiên chưa dùng, mặt khác cũng muốn nhìn Thẩm Mục Phạm chỉ muốn đùa giỡn cô hay thật tình muốn kết hôn với cô.
Cho nên, cô cần phải có một danh phận nhất định để tranh quyền giám hộ Tiểu Thiên, cho dù không phải là bà Thẩm nhưng thân phận vợ chưa cưới của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị có lẽ sẽ làm mẹ cô thay đổi lập trường.
Nhưng chuyện đến nước này, sau khi nói rõ mọi chuyện thì Thẩm Mục Phạm còn có thể coi cô là vợ chưa cưới sao?
Bạch Chi Âm bất an vặn vẹo ngón tay, chờ đợi, chờ đợi… Đáng tiếc, cho dù là Thẩm Mục Phạm thì vận mệnh dường như vẫn không buông tha cô.
Cô nghe thấy anh từng chữ từng chữ một nói. “Không, đồng, ý.”
Móng tay đâm sao vào trong lòng bàn tay, cô run giọng hỏi. “Vì sao?”
Thẩm Mục Phạm nhún nhún vai. “Anh không muốn cưới một người phụ nữ không yêu anh về làm vợ.”
“Em không phải muốn gả cho anh.” Bạch Chi Âm gấp đến độ nói không kịp suy nghĩ. “Anh chỉ cần đính hôn với em, chờ em mang được Tiểu Thiên đi, chúng ta có thể giải trừ hôn ước bất cứ lúc nào.”
“Nếu vậy, anh đây lại càng không đồng ý.” Thẩm Mục Phạm nhướng mày cười. “Anh sẽ không lấy hôn nhân làm trò đùa.”
Một câu nói đã đập tan hoàn toàn mộng tưởng của Bạch Chi Âm. Cô vẫn thua cuộc, tình cảm của anh đối với cô chưa sâu sắc đến mức có thể tha thứ cho mưu mô tính toán của cô, không so đo chuyện quá khứ.
***
Nghe Bạch Chi Âm kể xong hết thảy mọi chuyện, Doãn Nghiên Hi đau lòng trách cứ. “Cậu đấy, đúng là kẻ ngốc nghếch mà. Cậu cho rằng ai cũng có thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn chứ không thích nghe những lời nói dối mĩ miều sao? Những lời có thể nói, những lời cậu không thể nói không lẽ cậu không biết phân biệt sao?”
Bạch Chi Âm nằm xoài lên mặt bàn, cánh tay chống đầu, giọng nói lí nhí. “Mình cũng không biết sao lại ngốc như vậy?” Nhưng khoảnh khắc đó, đối mặt với Thẩm Mục Phạm, cô không thể nói nên lời dối trá.
Nhìn thân hình tiều tụy của bạn tốt, Nghiên Hi không lòng đành mà thở dài. “Thôi quên đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng, tốt hơn hết nên nghĩ cách cứu vãn tình thế đi.”
“Cứu vãn?” Bạch Chi Âm cười buồn. “Làm gì còn cách nào.”
Sau khi nói rõ vào đêm hôm đó, Thẩm Mục Phạm liền rời khỏi nhà, cả đêm không về. Ngày hôm sau, Lý Khả khéo léo báo cho cô biết, “Chủ tịch Thẩm mong cô Bạch chuyển sang căn hộ bên cạnh.”
Mới đầu trong đầu Bạch Chi Âm còn chút ảo tưởng, cảm thấy Thẩm Mục Phạm không đuổi cô đi, có lẽ vẫn còn có cơ hội. Nhưng sau ngày hôm đó cô không một lần thấy anh quay về căn hộ, cho đến khi hỏi Lý Khả mới biết được, anh đã chuyển về biệt thự nhà họ Thẩm. Cô đoán, anh đang đợi cô tự động rời khỏi đây.
“Vậy cậu chuẩn bị dọn đi sao?” Doãn Nghiên Hi hỏi.
Bạch Chi Âm cười khổ, “Không lẽ còn chờ anh ta đến đuổi mình đi?”
“Anh ta sẽ không làm vậy.” Dù Doãn Nghiên Hi mới chỉ gặp mặt Thẩm Mục Phạm vài lần nhưng trực giác cho biết Thẩm Mục Phạm không phải là một người lòng dạ hẹp hòi như vậy, hơn nữa cô cảm nhận được Thẩm Mục Phạm có yêu Bạch Chi Âm. Một người đàn ông yêu một người phụ nữ, cho dù anh ta có che dấu thế nào đi chăng nữa thì khóe mắt chân mày vẫn cứ thể hiện ra.
“Nếu không thì cậu ráng chờ một chút, có lẽ anh ta đang tức giận, chờ hết giận thì sẽ trở lại thôi.” Doãn Nghiên Hi an ủi.
Bạch Chi Âm bĩu môi, vừa định nói không có khả năng thì đúng lúc nhân viên phục vụ mang bánh ngọt đến,. Vị bơ béo ngậy bay tới làm cho cô cảm thấy buồn nôn, che miệng liền nôn ra một trận.
“Sao vậy?” Doãn Nghiên Hi vội vàng chạy đến bên cô, vội vã hỏi. “Có phải dạ dày cảm thấy khó chịu?”
Bạch Chi Âm xua tay. “Mình…” Mới vừa mở miệng lại là một trận nôn khan.
Doãn Nghiên Hi vội vàng không ngừng vỗ nhẹ lưng của cô, đang vỗ trong đầu đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, động tác bỗng dưng ngừng lại. “Chi Âm, đừng nói là cậu mang thai nha?”