Nhìn người đàn ông đang mỉm cười trước mặt, lòng Bạch Chi Âm hết sức rối ren. Hơn một tháng nay, cô không ngừng tự nhủ với mình rằng không được gửi gắm quá nhiều hy vọng vào Thẩm Mục Phạm. Anh ta đã không còn hứng thú với cô nữa, nếu không thì đã không đột nhiên biến mất lâu như thế.
Bây giờ anh ta lại bất ngờ xuất hiện, chỉ nói một câu ‘đã lâu không gặp’ một cách hết sức khách khí, lẽ ra cô nên cho anh ta một cái liếc mắt xem thường rồi ngoảnh mặt bước đi. Nhưng cô không có cái gan ấy, ai bảo cô coi trọng quan hệ yếu ớt lỏng lẻo này cơ chứ?
Cố đè nén cơn oán giận đang bốc lên tới não xuống, Bạch Chi Âm mỉm cười trả lời. “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Thẩm Mục Phạm cứ luôn mỉm cười thật khẽ, trò chuyện thân thiết với cô giống như là bạn bè đã lâu không gặp. “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi theo ông cụ đến đây bàn chuyện làm ăn.” Bạch Chi Âm liếc nhìn bộ quần áo phẳng phiu thẳng thớm trên người anh. “Anh thì sao? Đến tham gia bữa tiệc à?”
“Tôi đến tham dự hôn lễ của một quản lý cấp cao trong tập đoàn.” Thẩm Mục Phạm trả lời.
Nói ra thì cũng thật trùng hợp. Tối nay anh nhận lời mời đến tham gia hôn lễ của giám đốc tài chính trong tập đoàn. Nghi thức vừa kết thúc anh liền chào ra về, để lại không gian tự do cho các nhân viên được thoái mái vui đùa. Ai ngờ vừa từ thang máy bước ra liền nhìn thấy Bạch Chi Âm đang cúi đầu đi tới.
Cô mặc một bộ váy dạ hội dài, cúp ngực. Đầu tóc thì búi cao, để lộ chiếc cổ thon dài tuyệt mĩ, khiến anh nhìn đến thất thần, những kí ức về cô cũng đua nhau kéo về. Đợi khi anh hoàn hồn lại thì mình đã đi đến trước mặt cô.
Thấy cô nhíu chặt mày không nói chuyện, Thẩm Mục Phạm chủ động phá vỡ cơn im lặng. “Vũ hội bên cô kết thúc rồi sao?”
Bạch Chi Âm lắc đầu. “Chưa, tại tôi hơi mệt nên mới về trước.”
Cô nói như vậy, lúc này Thẩm Mục Phạm mới để ý thấy trên mặt cô có vẻ mệt mỏi rất rõ ràng, nhìn kỹ hơn thì ngay cả tròng mắt cũng đầy những tơ máu. Ngực như bị ai đấm mạnh, anh nhướng đôi mày kiếm lên. “Tối qua cô không ngủ được sao?”
Bạch Chi Âm ừ một tiếng rồi trả lời thành thật. “Có một chuyến hàng mới về, tôi phải đi đón thuyền.”
Mắt Thẩm Mục Phạm tối sầm lại. “Ông nội cô bảo cô đi đón thuyền à?”
Thấy Bạch Chi Âm gật đầu, sắc mặt anh lập tức trở nên căm phẫn, hai bàn tay đặt hai bên người cũng bất giác siết chặt lại. Anh biết Bạch Phi Dương giao cho cô chuyện mua bán văn vật, nhưng không ngờ ông ta lại bảo cô đích thân đi tiếp hàng. Phải biết rằng công việc này là dễ bị hải quan tóm gọn nhất. Mà một khi bị bắt thì nhân chứng vật chứng đầy đủ, muốn thoát tội còn khó hơn là lên trời.
Thẩm Thị cũng buôn lậu, nhưng những khâu nguy hiểm này, đừng nói là người nhà, ngay cả những thân tín được trọng dụng cũng không được phái đi. Thế mà Bạch Phi Dương lại bảo cô đi dấn thân vào nguy hiểm, xem ra hoàn toàn không coi cô là người thân.
Bên này, anh vẫn đang chau mày trầm tư thì bên kia, Bạch Chi Âm đã tính toán xem bây giờ nên làm thế nào mới có thể nói lại quan hệ với anh. Nhưng vừa động não thì đầu bỗng đau nhức dữ dội, cuối cùng chẳng những không nghĩ ra được gì mà đầu còn thấy ong ong.
Thôi vậy, bây giờ cô không còn hơi sức đâu mà đấu trí đấu dũng với anh, cho nên chạy là thượng sách. “Anh còn có việc gì nữa không? Không có thì tôi đi trước.”
“Tôi đưa cô về.” Thẩm Mục Phạm trả lời hết sức tự nhiên.
Bạch Chi Âm lắc đầu. “Không cần đâu, thật ra tôi đang định lên đó đặt một phòng để ngủ một giấc.”
Thẩm Mục Phạm hơi ngẩn ra, không hỏi xem tại sao cô không về nhà mà chỉ đề nghị. “Nếu cô muốn ngủ thì tốt nhất là nên tới khách sạn khác.”
“Tại sao?” Bạch Chi Âm không hiểu.
Thẩm Mục Phạm chỉ tay lên trời một cái rồi giải thích. “Sau khi hôn lễ trên lầu kết thúc thì sẽ có bắn pháo hoa. Nghe nói khách sạn này cách âm không được tốt lắm.”
Xoa vùng trán đang đau nhức, Bạch Chi Âm suy nghĩ xem có nên đổi sang một khách sạn khác hay không. Nhưng nghĩ lại thì mình không lái xe, bây giờ mà đi tìm chỗ khác thì càng mất thời gian. Hơn nữa từ giờ tới khi hôn lễ kết thúc chắc cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, ít nhiều gì cô cũng đã ngủ được một giấc.
Vì thế, cô nói với Thẩm Mục Phạm. “Không cần đâu, tôi không có xe, đổi qua đổi lại cũng rất phiền phức.”
“Không phiền phức đâu, để tôi đưa cô đi.” Không đợi cô phản bác, Thẩm Mục Phạm đã tự ý nắm lấy tay cô, nửa ôm nửa kéo cô lên xe.
Bạch Chi Âm sớm đã được lĩnh giáo sự ngang ngược của Thẩm Mục Phạm, hiểu rằng anh đã quyết định chuyện gì thì rất khó mà thay đổi nên khi lên xe, cô cũng không tranh luận với anh nữa mà ngoan ngoãn thắt dây an toàn, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi nên cho dù cô đã cố gắng duy trì sự tỉnh táo thì cuối cùng vẫn không chống lại cơn buồn ngủ ập tới. Khi xe rời khỏi khách sạn Tử Kinh chưa bao lâu, cô đã ngủ say sưa.
Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng cô cảm thấy hình như có người đang gọi mình. Cô muốn mở mắt ra xem nhưng đầu óc nặng trình trịch, không cách nào mở mắt ra được, đành phải tiếp tục ngủ mê man…
***
Ngắm nhìn cô gái đang ngủ vùi kia, Thẩm Mục Phạm khẽ thở dài. Vừa rồi ở trên đường đi, khi nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của cô, anh đã biết là cô thật sự rất mệt mỏi. Cho nên sau khi dừng xe, anh vẫn không nỡ đánh thức cô dậy, còn nhẹ nhàng hạ cái ghế dựa của cô xuống để cô nằm thoải mái hơn. Nhưng thấy hai tiếng đồng hồ trôi qua mà cô vẫn không hề có dấu hiệu thức dậy, anh đành phải gọi cô. Kết quả là…
Đêm hơi lạnh, lo là cô tiếp tục ngủ ở đây thì sẽ bị cảm nên Thẩm Mục Phạm đành phải mở cửa xe, cúi người xuống, khẽ khàng bế cô lên.
Bạch Chi Âm chỉ ừm một tiếng thật nhỏ, mặt vùi vào ngực anh cọ cọ vài cái, sau đó tìm được một tư thế thoải mái và tiếp tục ngủ.
Thấy cô không bị đánh thức, Thẩm Mục Phạm thở phào một hơi, nhưng động tác thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khách sạn này chính là tài sản của tập đoàn Thẩm Thị, trên tầng cao nhất có một phòng riêng chỉ dành cho Thẩm Mục Phạm, có thang máy riêng lên thẳng đó, hết sức bí mật. Trước kia, anh luôn đi thẳng từ bãi đậu xe lên đó. Nhưng hôm nay anh bế Bạch Chi Âm, không còn tay nào để lấy thẻ và quẹt nên đành phải lên đại sảnh nhờ quản lý quét thẻ giúp.
Quản lý đã làm việc ở đây được 5 năm, gặp Thẩm Mục Phạm rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh dẫn phụ nữ tới. Có điều là nhân viên giàu kinh nghiệm, chị ta luôn ghi nhớ chuyện không liên quan tới mình thì đừng tò mò, vào trong thang máy là coi như tai không nghe mắt không thấy, ngay cả hít thở cũng cố gắng sao cho thật nhẹ nhàng, nỗ lực làm một người vô hình. Đến khi đưa hai người vào phòng, đóng cửa đi ra thì chị ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi xuống, chị ta soi gương trong thang máy và cảm khái một mình. “Cùng là phụ nữ, sao người ta lại có thể xinh đẹp đến thế nhỉ?”
Sau khi đặt Bạch Chi Âm lên giường, Thẩm Mục Phạm vào trong nhà tắm vắt một cái khăn nóng, định lau mặt cho cô. Nhưng thấy mặt cô có một lớp trang điểm thật dày, lo là không thể lau sạch nên anh đành chuyển sang lau cổ và tay cho cô.
Sau khi lau xong, Thẩm Mục Phạm cúi đầu nhìn bộ váy dạ hội bó sát trên người cô, đôi môi khẽ mím lại, im lặng một lát, đưa tay về phía khóa kéo sau lưng cô. Nhưng khi còn cách có một centimet thì anh bỗng thu tay lại, quay người đi sang gian phòng bên cạnh.
***
Nếu dạ dày không biểu tình thì có lẽ Bạch Chi Âm vẫn muốn tiếp tục ngủ vùi.
Cô mở đôi mắt nhấp nhem ra, vươn vai duỗi eo, cảm thấy rất lâu rồi không được ngủ ngon đến thế. Ôm chăn lăn một vòng, cô nhìn bóng đèn trên đầu, ngây người trong thoáng chốc. Ngay sau đó, mắt bỗng trợn to lên, giống như là bị điện giật, cô lập tức ngồi bật dậy.
Ra giường màu xám tro, cách bài trí thiên về những gam màu lạnh, đây tuyệt đối không phải là phòng của cô. Ý thức được điều này, cô hoảng hốt vén chăn lên, khi nhìn thấy bộ váy ngủ bằng vải cotton trên người mình thì hoàn toàn sững sờ.
Nếu cô nhớ không lầm thì tối qua cô mặc váy dạ hội, cho nên bộ váy ngủ này chắc chắn là do người khác thay cho cô. Nhưng tại sao cô không nhớ gì hết vậy? Là do ngủ quá say hay là bị người ta bỏ thuốc?
Nhíu chặt mày, Bạch Chi Âm cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua. Cô còn nhớ mình gặp được Thẩm Mục Phạm ở ngoài khách sạn, sau đó anh nói là đưa cô đi tìm khách sạn khác, tiếp đó thì cô lên xe của anh, buồn ngủ đến vật vờ, sau đó thì không nhớ gì nữa… Theo suy đoán này, có lẽ là Thẩm Mục Phạm đã đưa cô tới đây, thay quần áo cho cô…
Đợi đã, anh thay quần áo cho cô, thế chẳng phải thấy hết rồi sao? Nghĩ tới khả năng này, mặt Bạch Chi Âm không khỏi thấy nóng lên. Tuy cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng không thu phục được trái tim anh thì sẽ chiếm đoạt thân xác của anh trước nhưng đến khi lâm trận thật thì lại thấy hơi xấu hổ.
Cô vân vê cánh tay mảnh mai của mình, rồi lại cách lớp áo, sờ soạng bộ ngực mình, lo lắng không đâu rằng gần đây cô hơi gầy, không biết khi sờ vào chỗ này, anh có chê nó nhỏ quá hay không?
Khi Thẩm Mục Phạm đẩy cửa bước vào, cảnh mà anh nhìn thấy chính là cô đang cúi đầu ‘nghịch’ bộ bực của mình. Bước chân khựng lại, anh bị sặc nước miếng nên phải ho lên.
Âm thanh vang lên bất ngờ ấy khiến Bạch Chi Âm giật mình. Ngẩng đầu lên, thấy là anh thì cô vô thức kéo chăn cao lên che ngực mình lại.
Thẩm Mục Phạm ổn định lại hơi thở, tự nhiên bước đến bên giường như chưa nhìn thấy gì, hỏi: “Ngủ đã rồi hả?”
Bạch Chi Âm ừ một tiếng, hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm. “Đây là đâu thế?”
“Lệ Sinh.” Thẩm Mục Phạm đưa tay vuốt môi, giải thích. “Hôm qua cô ngủ quá say, tôi không đánh thức cô được nên đành đưa cô tới đây.”
Bạch Chi Âm à một tiếng, sau đó đắn đo hỏi. “Vậy quần áo của tôi…”
“Tôi nhờ quản lý đang trực thay cho cô.” Thẩm Mục Phạm ngắt lời Bạch Chi Âm. “Trên bộ váy dạ hội có rất nhiều hạt đá, tôi sợ cô ngủ không được thoải mái nên đã nhờ người thay váy ngủ cho cô.”
“Cảm ơn anh.” Bạch Chi Âm thở phào một hơi, nhưng không biết vì sao, trong lòng vẫn có chút mất mát.
Thẩm Mục Phạm thấy cô ôm chăn ngẩn người ra đó nên hỏi tiếp: “Cô có đói không?”
“Rất đói.” Vừa nói xong, bụng cô lập tức sôi lên ùng ục một cách vô cùng ăn ý, khiến cô xấu hổ, chỉ biết cười gượng.
Thẩm Mục Phạm cũng cười. “Không đói mới lạ đó. Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Thấy cô lắc đầu, anh bèn nói. “5 giờ rưỡi.”
“5 giờ rưỡi?” Bạch Chi Âm kinh ngạc. “Buổi chiều?”
“Phải.” Thẩm Mục Phạm gật đầu. “5 giờ rưỡi chiều. Cô ngủ gần 20 tiếng đồng hồ rồi.”
Bạch Chi Âm trợn mắt thật to với vẻ không dám tin. “Thật không đấy? Sao tôi có thể ngủ lâu thế được?”
Thẩm Mục Phạm mỉm cười và nói. “Tôi cũng muốn biết lắm.”
Sáng nay, khi đi làm, anh thấy cô vẫn đang ngủ ngon lành nên không dám gọi cô dậy. Đến trưa dự cuộc họp xong, anh bỗng nhớ ra rằng cô thay bộ váy dạ hội ra thì không có quần áo sạch để thay nên chu đáo gọi điện thoại về căn dặn quản lý đưa lên cho cô một bộ quần áo, ai ngờ quản lý lại nói. “Hình như cô ấy vẫn đang ngủ.”
Vẫn đang ngủ? Thẩm Mục Phạm giơ tay lên nhìn đồng hồ. Đã quá giờ ăn cơm trưa rồi, cô cứ ngủ như thế không biết có đói hay không? Trầm ngâm giây lát, anh dặn quản lý. “Bảo nhà bếp chuẩn bị cho cô ấy vài món, đợi cô ấy thức dậy thì đưa lên.”
Mặc dù đã dặn dò thật chu đáo mọi việc, nhưng buổi chiều, khi bộ phận kiểm toán đến báo cáo kết quả kiếm toán các dự án của năm thì anh vẫn cứ thất thần mấy lần, thỉnh thoảng còn đưa tay xem đồng hồ, không biết cô dậy hay chưa. Đợi giám đốc kiểm toán đi khỏi đó, anh lại gọi điện thoại về khách sạn lần nữa, được biết cô vẫn chưa ngủ dậy thì anh không ngồi yên được nữa mà quơ lấy chìa khóa, lái xe thẳng tới đây.
Lên tới phòng, Thẩm Mục Phạm thấy cô vẫn đang ôm chăn ngủ một cách ngon lành. Anh đứng bên giường nghĩ ngợi thật lâu, cuối cùng quyết định để cô ngủ thêm một lát nữa, đến giờ cơm tối thì gọi cô dậy.
Bạch Chi Âm xấu hổ và lè lưỡi trước hành vi ngủ cả ngày này của mình. “Chắc là do gần đây hay thức đêm quá nên mới thiếu ngủ như thế.”
Thẩm Mục Phạm cũng biết cô ngủ nhiều như vậy chắc chắn là do cơ thể đã quá mệt mỏi và suy kiệt nên cũng không nói nhiều, chỉ bảo cô. “Mau dậy tắm rửa một chút, tôi dẫn cô đi ăn cơm.”
Anh không muốn cô được ngủ ngon mà làm dạ dày bị tổn thương.
***
Bạch Chi Âm tắm rửa xong, thay bộ quần áo mà khách sạn đã chuẩn bị, bước ra khỏi phòng tắm.
Nhìn gương mặt sạch sẽ của cô, khóe môi Thẩm Mục Phạm khẽ cong lên. Nói cho cùng thì anh vẫn thích dáng vẻ không son phấn lòe loẹt của cô, trông rất thanh khiết, toát lên vẻ hoạt bát.
Sau khi lên xe, Thẩm Mục Phạm hỏi Bạch Chi Âm. “Cô muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, chỉ cần có ăn là tốt rồi.” Bạch Chi Âm vươn tay kéo lấy dây an toàn. “Tôi sắp đói chết rồi.”
Thấy cô kéo cả nửa ngày mà vẫn không gài lại được, Thẩm Mục Phạm nghiêng người qua, giành lấy dây an toàn trong tay cô gài vào nút. “Tôi mời cô ăn một bữa thịnh soạn nha.”
“Trên đỉnh núi sao?” Bạch Chi Âm buột miệng tiếp lời.
“Cô muốn lên trên núi?”
Bạch Chi Âm nghiêng đầu nhìn anh. “Chẳng phải anh nói là sẽ mời tôi ăn một bữa thịnh soạn sao?”
Thẩm Mục Phạm ngẩn ra trong giây lát, sau đó thì nụ cười nở trên gương mặt rạng rỡ. “Ai nói với cô muốn ăn một bữa thịnh soạn thì phải lên trên núi?”
“Đài TVB Pearl đó.” Bạch Chi Âm trả lời rất đường hoàng. “Chẳng phải trên TV hay nói ‘tối nay mời em lên núi ăn một bữa thịnh soạn’ sao?”
Thẩm Mục Phạm nhìn cô chăm chú, nụ cười càng tươi hơn. “Được rồi, vậy tối nay chúng ta lên núi ăn một bữa thịnh soạn.”
Nhìn anh tươi cười khởi động xe, Bạch Chi Âm thầm thưởng cho mình một cái *V*. Thật ra thân là giám đóc quan hệ xã hội, làm sao cô có thể không biết bữa tiệc thịnh soạn thật sự là ở đâu. Sở dĩ cô giả vờ như không biết là vì muốn dụ anh lên núi. Ở Hongkong này, đó là nơi bình thường nhất, nhưng cũng là nơi thích hợp nhất để nhưng đôi tình nhân hẹn hò, rất dễ khiến cho những cảm xúc ám muội bùng phát.
Bọn họ chọn một nhà hàng Tây cũng khá có tiếng ở đó. Bạch Chi Âm rất đói nên thức ăn vừa được đưa lên là không thèm giả vờ thẹn thùng gì nữa, cứ cắm đầu mà ăn. Chỉ trong chốc lát, một phần bò bít tết đã trôi vào bụng.
Thẩm Mục Phạm thấy thế, giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ, kêu thêm vài món ăn, nhưng cũng dặn dò cô. “Cả ngày nay cô không ăn gì rồi, tốt nhất là đừng ăn nhiều quá, ăn no khoảng tám phần là được.”
Vì duy trì mức độ ấy nên Bạch Chi Âm chỉ ăn một phần ba mỗi loại thức ăn trên bàn rồi gác đũa.
“No rồi sao?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
“80%.” Bạch Chi Âm mỉm cười, trả lời.
Thẩm Mục Phạm mỉm cười, châm thêm cho cô ít rượu vang, cố ý hỏi. “Bữa tiệc thịnh soạn này ngon không?”
Bạch Chi Âm nhún vai. “Cũng được, nhưng không ngon như trong tưởng tượng.”
Nụ cười của Thẩm Mục Phạm càng tươi hơn. “Không sao, hôm khác tôi sẽ dẫn cô đi ăn một bữa thịnh soạn thật sự.”
“Vậy tôi đợi à nha.” Bạch Chi Âm mau mắn trả lời.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát nữa. Trước khi ra về, Bạch Chi Âm nói là phải đi toilet một chuyến. Thẩm Mục Phạm ngồi tại chỗ, vừa định gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán thì điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Anh nghe máy. “Polo, có chuyện gì không?”
“Anh Thẩm.” Đầu bên kia chần chừ trong giây lát rồi mới nói. “Cô Đường đến rồi.”
“Đường Đường?” Thẩm Mục Phạm lập tức đứng bật dậy. “Cô ấy ở nhà hàng?”
Polo ừ một tiếng rồi vội vàng nói chuyện chính. “Nhưng nãy giờ cô ấy cứ uống rượu mãi, tôi thấy cô ấy sắp say rồi.”
Thẩm Mục Phạm sững người, lập tức quơ lấy chiếc áo vest vắt trên thành ghế và chạy ra ngoài, vừa chạy vừa căn dặn. “Trông chừng cô ấy giúp tôi, tuyệt đối không được để cô ấy ra ngoài một mình.”
Bạch Chi Âm từ trong toilet đi ra, thấy chỗ ngồi không có ai thì cứ tưởng là Thẩm Mục Phạm đi ra trước tính tiền nên bèn đi thẳng ra phía trước. Nhưng vừa đi đến góc thì bị nhân viên phục vụ gọi lại. “Cô à, xin lỗi nhưng bàn của cô vẫn chưa được tính tiền.”
Bạch Chi Âm dừng lại, thò đầu nhìn ra phía quầy lễ tân. “Bạn của tôi không có đang tính tiền sao?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu. “Bạn của cô đã đi rồi.”
Bạch Chi Âm sờ mấy cái túi trống rỗng, cười hề hề. Thẩm Mục Phạm đang định chơi cô sao chứ? Ví tiền và điện thoại của cô đều ở trong cái túi đựng quần áo bẩn, mà túi đựng quần áo bẩn lại ở trên xe của Thẩm Mục Phạm. Không ngờ anh lại chưa tính tiền mà đã bỏ lại người không một xu dính túi như cô ở trên núi.
Bạch Chi Âm nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng phun ra hai tiếng. “Đồ khốn!”