"Đàm Tôn Diễn" Tức đến không thể nói thành lời bà Đàm lại tát mạnh vào mặt Đàm Tôn Diễn một cái thật kêu
nนa ma nghien chat rang
"Mẹ đánh con cũng được, muốn đánh bao nhiêu về nhà mặc mẹ đánh"
"Còn bây giờ chúng ta về nhà, để cho cô ấy nghỉ ngơi, cô ấy không được khỏe" Đàm Tôn Diễn vẫn không có lấy bất kì sự hối lỗi nào mà nói với bà Đàm.
Còn đối với Tống Nhược An thì đến một lời anh cũng chẳng giải thích mà ngược lại còn cho rằng là Tống Nhược
An theo dõi anh, là cô xúi mẹ anh đến đây quậy Ôn Như Ngọc.
Hất mạnh cánh tay Đàm Tôn Diễn, bà Đàm chỉ thẳng mặt Ôn Như Ngọc đang vờ đáng thương ngồi trên giường cảnh cáo: "Nhớ cho kĩ, nếu mày còn dám phá hoại hạnh phúc của A Diễn và An An nhất định lần sau tao không nhẹ tay như ngày hôm nay đâu"
"Tao nói được làm được đấy"
Nói rồi bà Đàm đành tức giận mà bỏ đi.
Thấy thế Tổng Nhược An cũng liền chạy theo bà Đàm sợ bà giận quá xảy ra chuyện.
Khi bà Đàm và Tống Nhược An đã rời đi hết, Ôn Như Ngọc mới ôm lấy mặt mình vờ khóc lóc: "A Diễn, em chỉ là không có ai có thể nhờ được nên mới nhờ anh thôi mà"
"Sao ai cũng khó chịu với em hết vậy?"
"Em làm sai điều gì sao?"
Thở dài một hơi, Đàm Tôn Diễn nhìn Ôn Như Ngọc đầy đáng thương trên giường mà đi đến ôm nhẹ lấy đầu cô ta vỗ nhẹ: "Em không sai"
"Chỉ là hiểu lầm thôi, anh thay mặt mẹ anh xin lỗi em, em đừng để bụng nhé!"
Trong vòng tay Đàm Tôn Diễn, Ôn Như Ngọc khẽ cười đầy hài lòng mà gật nhẹ đầu.
"Hôm nay xem ra không tiện, anh về nhà trước, hôm nào anh đến thăm em sau"
"Dạ được" Lần này Ôn Như Ngọc không giữ chân Đàm Tôn Diễn mà liền thuận theo ý anh để anh trở về Đàm gia.
Ngồi trên giường nhìn bóng lưng của Đàm Tôn Diễn khuất dần, Ôn Như Ngọc liền hài lòng mà cười lớn.
Bàn tay sờ nhẹ lên khôn mặt vừa bị bà Đàm đánh đến tấy đỏ cô ta lầm bẩm: "Bà đợi đấy..."
"..rồi sẽ có một ngày tôi sẽ trả lại hết cho bà những gì mà ngày hôm nay bà đã làm với tôi"
Sau khi rời chỗ của Ôn Như Ngọc, Đàm Tôn Diễn liền lái xe về thẳng Đàm gia, vừa vào nhà anh đã nhìn thấy ông bà Đàm ngồi đợi mình ở phòng khách, còn Tống Nhược An thì đang từ trong bếp đi ra trên tay cầm ly nước mát đem đến chỗ của bà Đàm, khi thấy Đàm Tôn Diễn thì cô liền hướng ánh mắt nhìn về phía anh nhưng lại bị anh lườm cho một cái mà cúi đầu đi lướt qua anh đến chỗ của bà Đàm đưa nước cho bà.
Cầm lấy ly nước từ tay Tống Nhược An, bà Đàm không trực tiếp uống mà đứng lên tạt thẳng vào mặt của Đàm Tôn Diễn, hành động bất ngờ của bà ngay lập tức đều làm cho ông Đàm, Tống Nhược An và cả Đàm Tôn Diễn đều sững người đẩy kinh ngạc.
Ly nước lạnh, gió lạnh bên ngoài lùa vào liền khiến cho Đàm Tôn Diễn hơi tím tái.
Nhưng còn chưa nguôi giận bà Đàm đã lấy cây chổi lông trên bàn đi đến chỗ Đàm Tôn Diễn liên tục quất mạnh vào người anh không dừng.
Lần này Đàm Tôn Diễn chỉ đứng yên mặc mẹ mình đánh mà không hề né tránh hay một lời giải thích.
Khi cơ thể của Đàm Tôn Diễn đã bẩm hết bởi những vết roi nhưng bà Đàm thì vẫn chưa có dấu hiệu dừng tay,
Tống Nhược vì lo lắng cho anh mà chạy đến ôm nhẹ lấy cánh tay của bà Đàm nài nỉ: "Mẹ đừng đánh nữa"
"An An..."
"Mẹ..." Tống Nhược An lắc đầu nhìn bà Đàm, chỉ mong bà có thể tha cho Đàm Tôn Diễn.
"Cứ để bà ấy đánh" Mặc cho Tống Nhược An đang ra sức cầu xin cho mình, Đàm Tôn Diễn lại hết sức bình thản mà nói.
Quất thật mạnh vào lưng Đàm Tôn Diễn, bà Đàm quăng cái chối lông xuống đất mà đi về phòng mình, một lời cũng không nói thêm.
Ông Đàm nhìn cảnh tượng vừa rồi, cũng chỉ biết lắc đầu nhìn Đàm Tôn Diễn đầy thất vọng rồi cũng theo bà Đàm trở về phòng.
Bấy giờ chỉ còn lại mỗi Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An, bầu không khí hiện tại có chút hơi căng thẳng, nhưng rồi thấy Đàm Tôn Diễn đã đến độ đứng còn loạng choạng không vững, Tống Nhược An đưa tay ra muốn đỡ lấy anh mà lên tiếng: "Để tôi dìu anh về phòng"
Trực tiếp hất tay của Tống Nhược An ra, Đàm Tôn Diễn tự mình di chuyền từng bước chân đẩy nặng nhọc về phòng.
Theo sau Đàm Tôn Diễn, Tống Nhược An theo anh về phòng, vừa lên đến phòng Đàm Tôn Diễn đã ngã lưng ra giường nhắm mắt.
Đứng nhìn Đàm Tôn Diễn, nhìn những vết thương trên người anh, có lẽ là không an tâm, Tống Nhược An liền đi xuống nhà lấy bông băng và thuốc đem về phòng.
Đặt bông băng và thuốc lên bàn, Tống Nhược An đi vào nhà vệ sinh lấy ít nước ấm đổ vào thau mang ra ngoài cùng chiếc khăn nhỏ định sẽ lau vết thương cho Đàm Tôn Diễn rồi bôi thuốc.
Tay vắt chiếc khăn vừa nhúng nước, chưa kịp lau, Đàm Tôn Diễn đã nhìn cô trân trân: "Định làm cái gì?"
"Xử lý vết thương cho anh" Tống Nhược An thành thật mà đáp.
"Không cần!" Nhưng rồi đạp lại tấm lòng của Tống Nhược An là một câu không cần đầy lạnh lẽo của Đàm Tôn
Diễn.
"Nhưng nếu không bôi thuốc sẽ bị nhiễm trùng" Tống Nhược An kiên nhẫn.
"Chẳng phải do em mà ra sao?" Đàm Tôn Diễn vẫn nghĩ những chuyện vừa xảy ra là toan tính của Tống Nhược
An mà buộc tội cô.