Đến chiều, bà Đàm được tài xế đưa đến bệnh viện, lúc này Tống Nhược An cũng được bác sĩ cho xuất viện sớm để về nhà tịnh dưỡng.
Lúc bà Đàm đến chỉ có mỗi Tổng Nhược An trong phòng.
Đàm Tôn Diễn bận việc ở Đàm Thị mà đi trước, còn ông Đàm thì đi lo thủ tục xuất viện cho Tống Nhược An.
Trên tay vẫn còn đang xách giỏ trái cây, bà Đàm đứng ở cửa nhìn thấy mình Tống Nhược An đang nằm trên giường, quay lưng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, lại nhìn xung quanh không có lấy thêm một ai mà chau mày lên tiếng: "Người đâu hết rồi!"
Tống Nhược An bị lời của bà Đàm làm cho giật mình mà xoay người lại, vừa nhìn thấy bà đã vội vàng muốn ngồi lên: "Mẹ, mẹ tới rồi ạ!"
Bà Đàm nhìn dáng vẻ hấp tấp có chút sợ sệt của Tổng Nhược An mà đi đến, đặt giỏ trái cây lên bàn nhắc lại: "Sao không có ai ở đây, chẳng phải hai cha con nó đều ở đây sao?"
"Dạ mẹ, là cha đi làm thủ tục xuất viện cho con rồi ạ, còn anh ấy hình như là tới Đàm Thị rồi ạ!" Tống Nhược An chậm rãi đáp.
"Người bệnh không trông mà lại bỏ đi hết!" Bà Đàm khó chịu mà lẩm bẩm.
"Mẹ con khỏe rồi ạ!
Bà Đàm vẫn mang ánh mắt lắc lẹm như thế mà trừng Tống Nhược An một cái: "Cô nhìn lại mình đi có chỗ nào khỏe không?"
"Mặt đã không được đẹp rồi mà còn thành ra như này!" Nhìn vết máu vẫn còn rỉ ra miếng băng gạc mà bác sĩ vừa rồi đã sơ cứu cho Tống Nhược An, bà Đàm châm chọc.
Tổng Nhược An trước những lời khó nghe của bà Đàm chỉ biết gục đầu mà im lặng.
Nhìn dáng vẻ đến chín phần là ngoan ngoãn của Tống Nhược An bà Đàm liền lắc đầu thở dài: "Cô đó muốn giữ được chồng thì chịu khó làm đẹp cho bản thân chút, lúc nào cũng ủ rủ, dáng vẻ thì tạm bợ có giống con gái chỗ nào không?"
"Tôi nói cho cô hay, con nhỏ đó hình như nó về rồi, tôi không ưa nó là mấy vì nó làm khổ con trai tôi"
Đôi mắt vẫn còn xéo sắc, bà Đàm nhìn Tống Nhược An đầy đánh giá: "Còn cô giống nó tới chín phần, nhìn cũng có chút chướng mắt, nhưng mà thôi dù sao cô cũng tạm được, còn hơn cái ngữ ấy, tạm chấp nhận cô vậy!"
"Cô nhớ từ nay phải nghe lời tôi như thế mới giữ được chồng nghe chưa?"
Tống Nhược An nghe xong những lời bà Đàm dường như cũng không hiểu lầm ngơ người ra nhìn bà trân trân không đáp.
Chuyện là lúc nảy trên đường đi đến bệnh viện thăm Tống Nhược An, bà Đàm có gặp phải Ôn Như Ngọc trong lúc vào tiệm trái cây mua ít trái cây cho Tổng Nhược An.
Không biết là vô tình hay hữu ý mà gặp ngay Ôn Như Ngọc cũng đang mua trái cây, cô ta có chút muốn làm thân mà qua chào hỏi bà, vẫn là dáng vẻ lằng lơ ấy, cái dáng vẻ mà bao năm trôi qua bà Đàm vẫn chưa hề quên được, bà Đàm lúc ấy đã không nguôi được giận mà cho người cô ta một cái tát, xem ra ông trời cũng có mắt vừa hay để bà gặp lại.
Nhìn thấy Tống Nhược An không đáp, bà Đàm lay nhẹ người cô: "Tôi nói cô không hiểu à mà ngây người ra đó!"
"Con..." Tống Nhược An ấp úng.
"Con con cái gì, muốn để người ta cướp chồng mình à mà con!" Bà Đàm khó chịu ra mặt với Tống Nhược An hiện tại.
"Nhưng mà anh ấy rất yêu chị ấy!" Tống Nhược An trong lòng có chút mất mát mà đáp.
"Yêu đương gì với cái ngữ ấy!" Bà Đàm liền lên tiếng bác bỏ.
"Mẹ à, hay là thôi đi, con không làm được đâu!" Tống Nhược An nghĩ về thứ tình yêu hết lòng hết dạ mà Đàm Tôn Diễn dành cho Ôn Như Ngọc thì liền từ chối lời đề nghị của bà Đàm.
Cô thừa biết mình đến bên Đàm Tôn Diễn là vì cái gì, chẳng phải là thế thân của người con gái anh yêu hay sao, mà đã là thế thân thì làm gì có tư cách ấy, Tống Nhược An cô có chết cũng chưa từng dám mơ sẽ có lấy một người trên cuộc đời này yêu lấy cô.
Lúc trước còn không được Đàm Tôn Diễn yêu huống hồ gì giờ đây người anh thật sự yêu cũng đã trở về rồi, người như cô thì có tư cách gì để được yêu thương.
Rồi cũng sẽ có một ngày, chắc là cũng sẽ gần thôi, Đàm Tôn Diễn anh sẽ vứt cô đi như vứt một đống rác không có lẩy chút thương tiếc mà thôi, nghĩ đến đầy không hiểu sao trong lòng Tổng Nhược An lại có cái gì đó rất nghẹn ngào. Trái tim của cô co thắt đến lạ, nước mắt không biết vì điều gì mà chảy ra.
"Có tôi ở đây có cái gì mà không được!"
Bà Đàm lớn tiếng mà quát Tống Nhược An: "Cô đó, đụng tới chỉ biết khóc lóc thôi, phải mạnh mẽ lên mới làm được việc, suốt ngày khóc lóc chẳng ra thể thống gì!"
"Chồng mình, mình không giữ không nhẽ lại tự tay dâng cho con nhỏ khác à!"
Tiếng quát của bà Đàm liền làm cho Tống Nhược An sợ mà nín bặt, một tiếng nất nhỏ cũng không còn nghe thấy
ทนี้ล.
Bấy giờ bà Đàm mới hài lòng mà nhỏ lại giọng: "Con đó, đừng có hiền quá như thế, mấy con nhỏ đang canh me chồng con nó là cáo già, con mà còn như thế thì cả đời này mãi không được hạnh phúc đâu con à!"
"Ta suy nghĩ kĩ rồi, ta chấm chọn con rồi, ngoài con ra thì nhà họ Đàm không chấp nhận đứa con dâu nào nữa!"
"Nhớ là như vậy nghe chưa?