Trở người quay lưng về phía Đàm Tôn Diễn, Tống Nhược An nhẹ giọng: "Tôi có thể ở một mình một lát được không?"
"An An!" Đàm Tôn Diễn có phần hơi lo lắng trước lời thỉnh cầu của Tống Nhược An.
Nhưng rồi vẫn thấy cô im lặng nằm đấy không hồi đáp mà thở dài một hơi: "Được rồi, tôi ra ngoài lấy nước cho em, em nhớ phải ngoan ngoãn không được làm hại bản thân mình đấy"
Lời trên môi đã dứt từ lâu nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì từ Tống Nhược An, Đàm Tôn Diễn cuối cùng đành đứng lên, cầm theo bình nước đã đổ hết từ lúc nảy mà ra khỏi phòng.
Nghe tiếng cửa đã đóng Tống Nhược An liền trở người cho thoải mái hơn ngờ đâu vừa trở người cánh cửa phòng lại mở, những tưởng là Đàm Tôn Diễn quay lại nên cô liền nhắm mắt, nào ngờ đâu tiếng gót giày đều đều nện xuống sàn nhà tín hiệu cho biết không phải là tiếng giày của Đàm Tôn Diễn.
Dẫu biết là thế nhưng Tống Nhược An vẫn cố chấp nhắm mắt.
Hai tay khoanh lại đầu cúi nhẹ mi mắt chăm chăm dán chặt lên người Tống Nhược An, Ôn Như Ngọc hận không thể bóp chết người con gái trước mặt này ngay lập tức.
Là cô ta đã điều tra rất kĩ về Tống Nhược An, vốn dĩ cô ta có thể ra tay bất cứ lúc nào với Tống Nhược An, nhưng rồi vì nhận thấy Tống Nhược An có thể không gây hại gì đến mối quan hệ giữa Ôn Như Ngọc cô và Đàm Tôn Diễn mà trì hoãn, nào ngờ đâu, đêm dài thì lắm mộng, là cô ta quá chủ quan nên hiện tại Đàm Tôn Diễn mới có tình cảm với Tống Nhược An mà làm lơ cô ta.
Gương mặt mang đầy căm phẫn, Ôn Như Ngọc tiện tay thả chiếc túi xách trên tay mình xuống mặt của Tống Nhược An, chiếc túi xách khá nặng liền khiến cho khuôn mặt của Tống Nhược An trầy một đường rỉ máu đau đớn đến nhăn mày mà mở mắt, tay hất chiếc túi xách sang một bên.
Đến chín phần là kinh ngạc, Tống Nhược An nhìn chăm chăm người con gái đang đứng trước mặt mình, dáng vẻ này giống hệt lần mà Đàm Tôn Diễn bắt buộc cô thay đổi ngoại hình.
Hiện thực trước mắt đã báo cho Tống Nhược An cô một tin là người con gái mà Đàm Tôn Diễn hết mực yêu thương đã trở về rồi.
Đồng nghĩa với việc cô cũng sẽ được giải thoát.
Nhưng rồi tại sao trong giây phút này lòng của Tổng Nhược An lại không lấy được một chút sự vui sướng nào.
Cô lọm cọm ngồi dậy, mi mắt vẫn dán chặt lên người Ôn Như Ngọc, mặt cảm nhận được sự đau đớn mà sờ nhẹ, bàn tay ươn ướt, Tống Nhược An nhìn vết máu trên tay mình mà nhăn mày.
"Đây chỉ mới là cảnh cáo thôi"
"Khôn hồn thì mày mau rời khỏi A Diễn của tao đi, nếu không hậu quả sẽ không nhẹ như này đâu!" Quan sát mãi, cuối cùng Ôn Như Ngọc cũng chịu lên tiếng, nhưng rồi lời nói lại khó nghe mà cảnh cáo Tống Nhược An.
"Tại sao?" Tống Nhược An điểm tĩnh trước lời cảnh cáo của Ôn Như Ngọc mà đáp.
Chát!
"Còn dám hỏi tao tại sao à?" Đi kèm với lời hùng hổ là một tiếng chát thật to vang lên đáp gọn trên khuôn mặt của Tống Nhược An.
Dường như cũng không có gì vượt quá trí tưởng tượng, Tống Nhược An khẽ nhăn mày sờ nhẹ lên bên mặt đã hẵn năm dấu tay mà cười khinh một tiếng.
Mi mày nhăn lại, Ôn Như Ngọc nhìn Tống Nhược An mà sửng người, trái ngược với nhưng gì mà Ôn Như Ngọc cô ta tưởng, Tổng Nhược An không hề có phản kháng, chỉ bình tĩnh mà đón nhận một cách rất bất thường.
Điều này khiến cho Ôn Như Ngọc có chút rùng mình khó tưởng tượng.
"Muốn đánh nữa không, mặt này đánh đi!"
"Nếu được giết chết tôi luôn cũng không sao, tôi nguyện ý!" Tống Nhược An chòm người về phía của Ôn Như Ngọc đưa mặt ra cho cô ta mà nói.
Hành động này của Tống Nhược An càng khiến cho Ôn Như Ngọc trở nên bất an, cô ta từ từ lùi lại phía sau muốn bỏ đi, nhưng rồi vừa hay cánh cửa phòng lại có tiếng vặn tay cầm.
Phút chốc Ôn Như Ngọc không biết phải làm sao, vì người đi vào bây giờ chắc chắn không ai khác ngoài Đàm Tôn Diễn.
Trái ngược hoàn toàn với Ôn Như Ngọc đang lo sợ Đàm Tôn Diễn biết được bộ mặt thật của mình, thì Tống Nhược An lại hết sức bình thản, cô nhìn Ồn Như Ngọc luống cuống mà bật cười thành tiếng.
Rủ lòng từ bi, Tống Nhược An liền lên tiếng: "Dưới gầm giường có chỗ trốn!"
Theo lời Tống Nhược An, Ôn Như Ngọc liền nhìn xuống gầm giường được phủ ga giường gần như sát đất, có vẻ đúng như lời Tống Nhược An, gầm giường chính là nói an toàn hiện tại.
Nhung roi chit ly tri cuoi cing, On Nhu Ngoc van nhan ra day chinh la su si nhuc lon nhat ma Tong Nhugc An
giành cho mình..
Cạch!
"An An, sao em lại ngồi dậy rồi!" Đàm Tôn Diễn đi vào tay mang theo bình nước đã chứa đầy nước nóng, anh đi lại đặt trên bàn.
Ở khoảng cách gần Đàm Tôn Diễn liền nhìn thấy tình trạng khuôn mặt hiện tại của Tống Nhược An mà nhăn mày:
"An An, cái này là sao đây!"
Đàm Tôn Diễn đôi phần sốt sắn mà hỏi Tống Nhược An cho rõ.