"Chắc có lẽ là do ông trời cũng muốn em và anh tái hợp chăng?" Dứt lời Ôn Như Ngọc liền ôm mặt khóc hệt như một đứa trẻ liền khiến cho người ta thấy thương.
"Tiều Ngọc, em lúc đó có thể nói với anh"
"Nhưng tại sao không nói?" Đàm Tôn Diễn không hề hay biết bản thân bị gài mà ngu ngốc cảm thông cho Ôn
Như Ngọc.
"Em sợ mình không sống được bao lâu, không muốn anh phải đau lòng!" Ôn Như Ngọc nói dối chẳng chớp mắt lấy một cái.
Nhưng rồi Đàm Tôn Diễn trước những lời của cô ta lại không có phản ứng.
Thấy thế Ôn Như Ngọc lại đổi chủ đề để tránh sự im lặng giữ đôi bên: "Phải rồi A Diễn, sao anh lại ở đây?"
Lời của Ôn Như Ngọc liền khiến cho Đàm Tôn Diễn sựt tỉnh, tại sao trong phút chóc anh lại quên mất cơ chứ, quên mất sự hiện diện của Tống Nhược An.
Lý trí bấy giờ đã phân định rõ ràng.
Đàm Tôn Diễn liền đẩy Ôn Như Ngọc ra như vừa làm một việc không đúng đắn, anh quệt đi nước mắt: "Anh xin lỗi vừa rồi anh xúc động quá mức!"
Nhìn thái độ của Đàm Tôn Diễn có sự thay đổi đột ngột, Ôn Như Ngọc liền thấy khó chịu, nhưng vẫn cố giữ trong lòng mà nũng nịu: "'A Diễn anh làm sao vậy?
"Anh... anh đi lấy nước về lau người cho An An, không ngờ lại gặp em ở đây!" Đàm Tôn Diễn đáp.
"An An?" Ôn Như Ngọc vờ như vừa nghe phải một cái tên xa lạ, bày ra vẻ mặt có chút bất ngờ lại có phần đau xót mà gượng cười.
"Là vợ anh!" Đàm Tôn Diễn nhìn sâu vào trong đôi mắt của Ôn Như Ngọc có chút ngập ngừng nhưng rồi cũng nói ra.
"A Diễn làm sao như thế được chứ?"
"Anh yêu người khác rồi sao?"
"Lại còn kết hôn rồi nữa?"
Ôn Như Ngọc trong giọng điệu đáng thương lại mang lời chất vấn Đàm Tôn Diễn.
"Anh và cô ấy kết hôn được một thời gian rồi!"
"Anh hết yêu em rồi hả A Diễn?" Ôn Như Ngọc không chút xấu hổ vì những chuyện đã làm trong quá khứ mà vặn vẹo Đàm Tôn Diễn trách cứ.
"Anh..." Lời này Đàm Tôn Diễn chẳng thể nói, vì chính anh còn chẳng biết bản thân mình hiện tại đang thật sự cần điều gì, nếu như là trước đây khi chưa có sự hiện diện của Tổng Nhược An anh sẽ không chút do dự mà liền trả lời rằng anh còn yêu cô, nhưng tại giây phút này lòng anh có sự do dự.
"A Diễn, em có thể nhìn cô gái đó một chút được không?" Ôn Như Ngọc thừa biết Tống Nhược An có khuôn mặt giống mình mà cố tình đưa ra lời đề nghị.
"Cô ấy đang không khỏe, anh nghĩ không tiện cho lắm!" Đàm Tôn Diễn từ chối.
"A Diễn hay là anh sợ?" Ôn Như Ngọc càng được nước càng lấn tới.
"Tiểu Ngọc em nói cái gì vậy?" Đàm Tôn Diễn bỗng dưng trong lòng dáy lên nghi hoặc bởi câu nói vừa rồi của Ôn
Nhu Ngoc.
"À... nếu không tiện thì để hôm khác vậy!" Ôn Như Ngọc trước lời nhắc nhỡ của Đàm Tôn Diễn, cũng chợt nhận ra bản thần nói quá lời khiến cho anh nghi ngờ mà lãng tránh.
"Ừm" Đàm Tôn Diễn gật đầu, đưa tay nhặt bình nước đã đồ hết sạch lên, bước chân hướng về phía phòng bệnh của Tống Nhược An, trực tiếp quay lưng lại với Ôn Như Ngọc.
"A Diễn bảy năm qua tình yêu của em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi cả!" Không cam tâm nhìn Đàm Tôn
Diễn rời đi, Ôn Như Ngọc cố tình nói vọng tới, như một sự tính toán làm dán đoạn tình cảm đang nảy sinh trong lòng của Đàm Tôn Diễn.
Lòng có hơi chần chừ trước lời của Ôn Như Ngọc, nhưng rồi Đàm Tôn Diễn vẫn giữ được phần lý trí tỉnh táo mà lên tiếng đáp: "Tiểu Ngọc, ban đầu là do em lựa chọn cách rời đi, dù cho là lý do gì đi chăng nữa, bảy năm rồi em, khoảng thời gian đó anh đủ đau khổ rồi, cứ coi như là anh trả nợ cho em đi"
"Anh... anh đi lấy nước về lau người cho An An, không ngờ lại gặp em ở đây!" Đàm Tôn Diễn đáp.
"An An?" Ôn Như Ngọc vờ như vừa nghe phải một cái tên xa lạ, bày ra vẻ mặt có chút bất ngờ lại có phần đau xót mà gượng cười.
"Là vợ anh!" Đàm Tôn Diễn nhìn sâu vào trong đôi mắt của Ôn Như Ngọc có chút ngập ngừng nhưng rồi cũng nói ra.
"A Diễn làm sao như thế được chứ?"
"Anh yêu người khác rồi sao?"
"Lại còn kết hôn rồi nữa?"
Ôn Như Ngọc trong giọng điệu đáng thương lại mang lời chất vấn Đàm Tôn Diễn.
"Anh và cô ấy kết hôn được một thời gian rồi!"
"Anh hết yêu em rồi hả A Diễn?" Ôn Như Ngọc không chút xấu hổ vì những chuyện đã làm trong quá khứ mà vặn vẹo Đàm Tôn Diễn trách cứ.
"Anh..." Lời này Đàm Tôn Diễn chẳng thể nói, vì chính anh còn chẳng biết bản thân mình hiện tại đang thật sự cần điều gì, nếu như là trước đây khi chưa có sự hiện diện của Tổng Nhược An anh sẽ không chút do dự mà liền trả lời rằng anh còn yêu cô, nhưng tại giây phút này lòng anh có sự do dự.
"A Diễn, em có thể nhìn cô gái đó một chút được không?" Ôn Như Ngọc thừa biết Tống Nhược An có khuôn mặt giống mình mà cố tình đưa ra lời đề nghị.
"Cô ấy đang không khỏe, anh nghĩ không tiện cho lắm!" Đàm Tôn Diễn từ chối.
"A Diễn hay là anh sợ?" Ôn Như Ngọc càng được nước càng lấn tới.
"Tiểu Ngọc em nói cái gì vậy?" Đàm Tôn Diễn bỗng dưng trong lòng dáy lên nghi hoặc bởi câu nói vừa rồi của Ôn
Nhu Ngoc.
"À... nếu không tiện thì để hôm khác vậy!" Ôn Như Ngọc trước lời nhắc nhỡ của Đàm Tôn Diễn, cũng chợt nhận ra bản thần nói quá lời khiến cho anh nghi ngờ mà lãng tránh.
"Ừm" Đàm Tôn Diễn gật đầu, đưa tay nhặt bình nước đã đồ hết sạch lên, bước chân hướng về phía phòng bệnh của Tống Nhược An, trực tiếp quay lưng lại với Ôn Như Ngọc.
"A Diễn bảy năm qua tình yêu của em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi cả!" Không cam tâm nhìn Đàm Tôn
Diễn rời đi, Ôn Như Ngọc cố tình nói vọng tới, như một sự tính toán làm dán đoạn tình cảm đang nảy sinh trong lòng của Đàm Tôn Diễn.
Lòng có hơi chần chừ trước lời của Ôn Như Ngọc, nhưng rồi Đàm Tôn Diễn vẫn giữ được phần lý trí tỉnh táo mà lên tiếng đáp: "Tiểu Ngọc, ban đầu là do em lựa chọn cách rời đi, dù cho là lý do gì đi chăng nữa, bảy năm rồi em, khoảng thời gian đó anh đủ đau khổ rồi, cứ coi như là anh trả nợ cho em đi"
"Còn bây giờ anh đã có vợ rồi, như thế là sai đấy em à!" Trong vô thức, Đàm Tôn Diễn lại nhớ đến Tống Nhược An mà thành câu.
Những nổi đau luôn ôm lấy Đàm Tôn Diễn trong bảy năm qua, cũng không có nghĩa vì yêu mà đau, vì nhớ mà khổ, có lẽ đó chỉ là chấp niệm trong lòng của Đàm Tôn Diễn, một chấp niệm rất lớn mà thôi.
Bỗng chợt hông của Đàm Tôn Diễn bị xiết chặt từ phía sau, là Ôn Như Ngọc đã không thể chấp nhận được mà nhào tới ôm lấy Đàm Tôn Diễn, lắc đầu nguầy nguậy: "A Diễn, chúng ta yêu nhau mà, em không tin anh có thể quên em nhanh đến như thế!"
Trực tiếp gỡ tay của Ôn Như Ngọc ra, Đàm Tôn Diễn lặng người đôi lát, rồi thở dài một hơi: "Tiểu Ngọc, anh đã có vợ rồi!"
"Có thể ly hôn mà A Diễn!" Ôn Như Ngọc cố chấp.
"Ôn Như Ngọc!" Bỗng dưng nhắc đến hai từ ly hôn, Đàm Tôn Diễn chợt cáu lên, gắt gỏng gọi cả họ tên của Ôn Như Ngọc.
Có lẽ không chịu thừa nhận tình cảm của bản thân mình dành cho Tống Nhược An, nhưng mà ở đâu đó trong trái tim của Đàm Tôn Diễn vẫn luôn len lỏi một tình cảm thật đặc biệt dành cho cô, mà ngay cả chính bản thân anh cũng không rõ.
Có lẽ người đời nói đúng, những lời trong vô thức không được chuẩn bị trước luôn là những lời thật lòng nhất.
Lần đầu tiên bị Đàm Tôn Diễn nạt và gọi cả họ lẫn tên, Ôn Như Ngọc cũng có chút sợ, là trước đây cô ta chưa từng thấy qua bộ mặt này của Đàm Tôn Diễn, là anh đã luôn nhỏ nhẹ với cô.
"A Diễn, em xin lỗi!" Ôn Như Ngọc đành ngậm nguồi, nuốt cục tức xuống mà hạ mình nói xin lỗi.
"Như Ngọc, nếu em có khó khăn gì trong việc điều trị bệnh em có thể nói cho anh biết, anh sẽ cố hết sức giúp đỡ!"
"Còn những chuyện khác, anh nghĩ không nên!" Để lại lời cuối cùng, Đàm Tôn Diễn đi thẳng về phòng bệnh của
Tống Nhược An.