Đàm phu nhân sau khi nghe ông Đàm phân tích thì dần nguôi ngoai trong lòng, thấy lời ông Đàm cũng có lý mà gật đầu đồng ý.
Đưa Tống Nhược An lên phòng, để cho cô thoải mái đi lại trong phòng, Đàm Tôn Diễn ngồi trên giường chậm rãi mà soạn lại quần áo được mang về từ viện ra giường.
"Có giây phút nào anh từng hận Ôn Như Ngọc không?" Buộc miệng nhìn dạng vẻ chậm rãi lại có phần hơi thẩn thờ của Đàm Tôn Diễn, Tống Nhược An chậm lại bước chân, mười phần dè chừng.
"Em muốn biết cái gì từ tôi thì có thể nói thẳng!" Đôi mắt chuyển đục, có phần hơi kiềm nén, Đàm Tôn Diễn ngẩng đầu dừng lại động tác tay mà nhìn Tống Nhược An.
"Không có gì!" Tống Nhược An tựa người vào vách tường mi mắt hướng ra ngoài khung cửa sổ đối diện, tĩnh lặng mà cuối đầu.
"Em cứ nói!" Đàm Tôn Diễn kiên nhẫn. Cũng là lần đầu tiên người ta thấy anh điềm tĩnh khi nhắc đến cái tên Ôn Như Ngọc đến như thế.
"Chỉ là tôi thấy khi nhắc đến cô ấy anh rất cố chấp mà thôi!"
"Rõ ràng yêu người ta nhiều như thế nhưng tại sao lại không ở bên nhau cơ chứ?"
Tống Nhược An lòng dường như cũng ngưỡng mộ lấy tình yêu mà Đàm Tôn Diễn dành cho Ôn Như Ngọc.
Thật lòng mà nói Tống Nhược An cô sống đến từng tuổi này vẫn chưa có lấy ai yêu lấy cô như thế.
Tình thân đối với cô là một thứ quá xa xỉ huống hồ gì là tình yêu từ một người lạ...
"Nhược An!" Đàm Tôn Diễn mi mắt đã chuyển đỏ, suy cho cùng cái tên đó vẫn là một cái gì đó chiếm một vị trí rất lớn trong lòng anh, dù cho năm tháng có trôi qua, nó mãi mãi vẫn là chấp niệm là vết thương không thể nào chữa lành. Lòng anh đầy yếu đuối mà gọi tên Tống Nhược An.
"Xin em, đừng nhắc đến cô ấy, có được không?"
"Hiện tại tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý với em thôi!"
"Đàm Tôn Diễn, anh chắc anh làm được không?" Tống Nhược An ghim thẳng hiện thực vào trái tim yếu đuối hiện tại của Đàm Tôn Diễn như một lời nhắc nhở.
"Tại sao cứ phải lôi tôi vào chuyện của hai người?" Khóe mắt cay nhẹ, Tống Nhược An cũng chẳng hề hay biết mi mắt của mình đã ngấn lệ chảy dài từ lúc nào.
"An An, tôi có thể chứng minh!" Đàm Tôn Diễn vẫn cố chấp với những lý do của riêng mình.
Anh hiện tại bây giờ chỉ muốn giữ Tống Nhược An bên mình.
Đó là điều mà Đàm Tôn Diễn anh chắc chắn.
"Đàm Tôn Diễn, anh có biết thứ đau đớn nhất trên đời này là gì không?" Tống Nhược An ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đỏ lừ của Đàm Tôn Diễn.
Anh lắc đầu.
"Là chấp niệm của quá khứ!"
"Anh có thể buông xuống để nhẹ lòng mà!" Tống Nhược An lại cuối đầu mà lau đi nước mắt.
Đàm Tôn Diễn thở dài, ngã người nằm xuống giường, cánh tay vắt qua đôi mắt khẽ nhắm, vụng về che dấu hai hàng nước mắt đang tuông ra, nhỏ giọng: "Em từng yêu ai chưa?"
Tống Nhược An nhìn dáng vẻ của Đàm Tôn Diễn mà lắc đầu: "Tôi chưa!"
Khóe môi cong nhẹ đầy đau khổ, Đàm Tôn Diễn trả lời: "Bởi vì em chưa yêu nên em không hiểu được!"
"Em không biết biết cảm giác moi hết cả tim gan của mình ra để yêu một người là như thế nào!"
"Thế tại sao cô ấy lại bỏ đi?" Tống Nhược An đúng như lời Đàm Tôn Diễn nói, cô chưa từng yêu chưa từng hiểu được cảm giác yêu một người là như thế nào, cô thật thà mà hỏi lại Đàm Tôn Diễn.
"Bỏ đi, tôi không muốn nhắc lại!" Đàm Tôn Diễn lau đi nước mắt trên khuôn mặt mình, anh quay đầu nhìn Tống Nhược An mà ngồi lên đổi chủ đề.
"Đói không?"
Tống Nhược An nhìn dáng vẻ gắng gượng của Đàm Tôn Diễn mà lòng rối bời không hiểu rõ ngọn ngành, lắc đầu tỏ ý không đói.
"Hôm nay tôi có việc ở Đàm Thị, tối chắc sẽ không về, em ở nhà có vấn đề gì thì nhớ gọi quản gia giúp đỡ!" Đàm Tôn Diễn dường như là đang trốn tránh.
Tống Nhược An có chút ngây người.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Tống Nhược An, Đàm Tôn Diễn bồi thêm: "Nhớ không được tự ý bỏ trốn!"
"Em biết tôi có thể làm gì mà đúng không?" Đàm Tôn Diễn trực tiếp ẩn ý đến Tống gia.
Tống Nhược An cũng rõ bản thân không thể thoát mà ngoan ngoãn gật đầu.
****************
" Sao lại đến sớm thế?"
"Nổi hứng à?"
"Hay lại có vấn đề gì nữa?"
Trần Tinh Vũ đang khám cho bệnh nhân lại đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, theo phản xạ tự nhiên mà hướng mắt về phía Đàm Tôn Diễn đang đi vào cất tiếng.
Đàm Tôn Diễn vẫn giữ im lặng, ra hiệu cho Trần Tinh Vũ thực hiện nốt công việc còn đang gian dở, từng bước chân có chút nặng nề đi về phía sofa ngồi xuống ngã người tựa lưng.
Đợi cho đến khi Trần Tinh Vũ kiểm tra xong cho bệnh nhân, Đàm Tôn Diễn bấy giờ mới lên tiếng: "Cha mẹ tôi về rồi!"
Mi mắt có phần cảm xúc hơi khó tả, Trần Tinh Vũ chính là lo lắng: "Không phải hai bác đang ở nước ngoài sao?"
"Tại sao lại đột nhiên quay về?"
"Còn Nhược An thì sao?"
Trần Tinh Vũ vì lo lắng, đột nhiên không kiền chế được mà lỡ lời.
Đàm Tôn Diễn ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Tinh Vũ nhưng lời lại không đáp.
Trần Tinh Vũ cảm nhận được khi thế bứt người của Đàm Tôn Diễn mà nuốt nước miếng, lấp liếm: "Không phải mẹ của cậu bây giờ rất hận Như Ngọc sao?"
"Tôi là lo cho cậu khó xử!"
Đàm Tôn Diễn cũng chẳng ngốc mà đi tin vào mấy lời nguỵ biện của Trần Tinh Vũ.
Giọng hơi đanh, Đàm Tôn Diễn chính là đang nhắc nhỡ cậu bạn thân của mình: "Trần Tinh Vũ, cậu biết tính tôi mà đúng không?"
"Tôi không muốn giữa hai chúng ta có bất kì mâu thuẫn nào xảy ra đâu."
"A Diễn trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?" Trần Tinh Vũ cười gượng.