Nếu đã có duyên nên nợ thì mong rằng năm tháng sau này sẽ dịu dàng mà bù đắp xóa nhòa đi những bất công...
Sau khi ở viện theo dõi một thời gian, cuối cùng Tống Nhược An cũng có thể xuất viện trở về nhà, thời gian ở viện Đàm Tôn Diễn luôn kề cạnh Tống Nhược An một bước cũng không rời, ngay cả việc ở tập đoàn Đàm Thị anh cũng chẳng mấy mặn mà, chỉ lui đến tập đoàn khi có việc thật sự cần thiết.
Nhưng đối với Tống Nhược An, cô lại rất áp lực và cảm thấy ngột ngạt với cách đối xử của Đàm Tôn Diễn với mình, cô thật không thích cái cảm giác anh luôn bên cạnh kiềm kẹp cô như thế.
Suy cho cùng Tống Nhược An ở lại bên cạnh Đàm Tôn Diễn là do lòng thương xót, một phần nữa cũng là do cô chẳng có nơi nào để đi...
"Nhược An, em nghĩ cái gì vậy?"
"Mau về thôi!" Đàm Tôn Diễn sau khi thu dọn đồ đạc xong vẫn nhìn thấy Tống Nhược An ngồi ngây người hướng tầm mắt ra khung cửa sổ đầy suy tư thì lên tiếng gọi.
Giật mình, Tống Nhược An thu về tầm mắt, nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
Đàm Tôn Diễn vươn tay muốn đỡ lấy Tống Nhược An đứng lên nhưng lại bị cô thu người về phía sau né tránh, tỏ ý từ chối Đàm Tôn Diễn anh.
Nhưng rồi ánh mắt của Đàm Tôn Diễn sau khi bị Tống Nhược An từ chối bỗng trở nên quá đỗi bức người đáng sợ, mà khiến cho Tống Nhược An phải lên tiếng giải thích: "Tôi khỏe hẳn rồi có thể tự đi được, đi một chút cho quen!"
"Sao lại tránh tôi?" Đàm Tôn Diễn không nghe nổi lời giải thích của Tống Nhược An, anh bấy giờ chỉ biết bị Tống Nhược An cự tiệt mà nổi giận.
"Tôi không tránh anh chỉ là muốn tự đi lại một chút cho quen thôi!" Tống Nhược An vẫn cố ra sức giải thích.
Nhưng rồi thứ mà Tống Nhược An nhận lại được vẫn chỉ là một khuôn mặt, một biểu cảm trông rất khó coi của Đàm Tôn Diễn.
Cuối cùng vì sợ mà Tống Nhược An phải hạ giọng, có phần hơi nũng nịu dỗ dành: "Anh đừng tức giận có được không?"
"Lúc anh tức giận trông thật sự rất đáng sợ!"
Ấy vậy mà không ngờ, lời của Tống Nhược An vừa thốt ra lại có tác dụng đối với Đàm Tôn Diễn, suy cho cùng đàn ông nào cũng thế thôi, thích mềm hơn cứng.
Nét mặt Đàm Tôn Diễn liền dãn ra, anh nhìn Tống Nhược An, tay xoa nhẹ lấy đỉnh đầu cô có chút cưng chiều: "Tôi xin lỗi!"
"Lần sau sẽ cố gắng không khiến cô sợ tôi nữa!"
"Về thôi!" Đàm Tôn Diễn vừa nói vừa đỡ nhẹ người của Tống Nhược An đứng lên.
Lần này Tống Nhược An không cự tiệt, nương theo hành động của Đàm Tôn Diễn mà đứng lên trở về Đàm gia.
Chân vừa đến cửa chính của Đàm gia liền khựng lại, Đàm Tôn Diễn tỏ vẻ ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của ông bà Đàm ở biệt thự.
Càng ngạc nhiên hơn là Đàm phu nhân vừa nhìn thấy Tống Nhược An đã há hốc mồm đầy kinh ngạc rồi dần chuyển sang không hài lòng, mà đi lại gần cô lớn giọng đầy cáu gắt: "Tại sao cô ở đây?"
"Bao năm rồi lại quay về đây làm gì?"
"Năm xưa hại con trai tôi sống không bằng chết!"
"Cô bây giờ còn đủ tư cách đứng bên cạnh nó sao?"
Tống Nhược An nghe những lời đầy ẩn ý của bà Đàm bên tai mà nhíu mày đầy khó hiểu, quả thực cô không thể hiểu lời của bà mà ngước đầu nhìn lên Đàm Tôn Diễn cầu cứu.
Tay liền ôm lấy người của Tống Nhược An, Đàm Tôn Diễn xoa nhẹ bã vai cô.
Mi mắt nhìn Đàm phu nhân: "Mẹ..."
"Sao cha mẹ về đây?"
"Không phải tuần rồi cha mẹ nói sau khi ở Pháp xong sẽ bay qua luôn Thụy Sĩ nghỉ dưỡng sao?"
"A Diễn, sao con lại đưa con nhỏ này về đây?"
"Con quên hết những việc năm xưa nó đã từng làm rồi sao?"
"Là nó mê giàu sang theo người đàn ông khác bỏ lại con đó, bảy năm rồi sao con vẫn ngu muội như thế hả con?"
Đàm phu nhân trực tiếp phớt lờ câu hỏi của Đàm Tôn Diễn, bực tức mà nói ra những lời trong lòng mình, năm xưa vốn đã có ác cảm với Ôn Như Ngọc, ở đây lại nhìn thấy Tống Nhược An hệt như Ôn Như Ngọc mà sịnh ra nhầm lẫn.
"Cô ấy là vợ con, không đưa về đây thì đưa về đâu?" Đàm Tôn Diễn đáp.
"Vợ?" Bà Đàm như không nghe lọt vào tai mình mà nhắc lại lần nữa.
"Vâng ạ!"
"Giới thiệu với mẹ đây là Nhược An, vợ của con!"
"Nhược An?" Một cái tên hoàn toàn xa lạ, Đàm phu nhân nữa tin nữa ngờ, làm sao trên đời này lại có người giống người đến như thế, chắc chắn đây không phải là ngẫu nhiên.
"A Diễn, thay đổi một cái tên con đừng hòng qua mặt mẹ!" Đàm phu nhân vẫn khẳng định người trước mặt mình là Ôn Như Ngọc.
Chân bước tới một bước, Tống Nhược An muốn nắm lấy tay Đàm phụ nhân nhưng lại bị bà hiểu nhầm là Ôn Như Ngọc mà rụt lại, đầy khinh bỉ.
Tuy có hơi hụt hẫng trước thái độ của bà Đàm, nhưng rồi Tống Nhược An kiên nhẫn, cô trước tiên thở phào một hơi hơi nhẹ lấy bình tĩnh, trong ánh mắt đầy sự chân thành: "Bác gái, con tên là Tống Nhược An!"
"Con không phải Ôn Như Ngọc ạ!" Tống Nhược An lắc đầu, khẳng định lại lần nữa.
Nhưng rồi Đàm phụ nhân vẫn không tin mà ngoảnh mặt đi.