Xấu hổ chết mất thôi.
Tần Xu cho rằng Thẩm Hạo Bác đọc được tin nhắn mình đòi hỏi đám cưới, anh ta sẽ nói chuyện này lại cho Thẩm Cố khiến cô bỗng nghẹt thở.
Phó Tư Dư nhắn mình cam đoan với Tần Xu sẽ yêu cầu Thẩm Hạo Bác giữ bí mật.
Tần Xu từng chứng kiến Phó Tư Dư van nài Thẩm Hạo Bác không chút phẩm giá, cô càng sụp đổ, xem ra Phó Tư Dư không phải là nóc nhà rồi.
Cô không muốn nói chuyện với Phó Tư Dư nữa, vứt điện thoại sang một bên, chán nản vùi đầu vào cánh tay.
– Xu ơi, máy sấy tóc đâu rồi em?
Thẩm Cố cầm khăn lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, thấy Tần Xu cuộn mình như đà điểu rúc xuống cát trên sô pha. Anh tới xoa lưng Tần Xu, hỏi thăm: “Sao vậy vợ?”.
Tần Xu nói không đầu không đuôi: “Tất cả là tại anh hết”.
…. – Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Cố vẫn nhận lỗi: “Đúng, đều tại anh, anh có thể biết mình gây ra chuyện gì không?”.
Tần Xu cũng biết Thẩm Cố vô tội nhưng nếu anh không vô tâm tới mức không đề xuất chuyện đám cưới thì chẳng xảy ra sự cố đáng lãng quên này, trách Thẩm Cố tất.
Tần Xu giơ tay đánh một phát lên bàn tay đặt trên người mình, cánh tay giơ lên, vành tai đỏ lựng lộ ra ngoài.
Mái tóc ướt sũng nhỏ xuống vành tai nóng rực của Tần Xu, cô rụt cổ, bật chế độ chuyện bé xé ra to: “Thẩm Cố, anh có thể lau khô đầu rồi hãy ra ngoài, khắp nơi đều là nước, rơi cả xuống tai em rồi. Anh phiền phức quá”.
Tần Xu cố ý nói rất to, làm ầm những chuyện vặt vãnh thế này tức là cô đang che giấu chuyện gì đó.
Thẩm Cố sờ tai Tần Xu, lau chỗ da bị ướt: “Sao tai em nóng thế, em sốt à?”.
Thẩm Cố khom người nâng mặt Tần Xu lên, cuống quýt sờ trán.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Xu lắc đầu: “Em không sốt, em không khó chịu, anh đi sấy tóc đi”.
Tần Xu đẩy hông anh.
– Em cất máy sấy ở đâu?
Tần Xu: “Em nhớ mình cất trong tủ phòng tắm, anh tìm thử, nếu không ở hộc tủ thì trong ngăn kéo”.
Thẩm Cố trở vào tìm máy sấy, Tần Xu cầm điện thoại lên xem.
[Phó Tư Dư: Thẩm Hạo Bác đồng ý không nói cho Thẩm Cố rồi].
[Tần Xu: Thật không? Anh ấy sẽ không lừa phỉnh cậu chứ?].
[Phó Tư Dư: Không, anh ấy sẽ từ chối thẳng thừng những gì mình không muốn nhưng hôm nay đã chịu hứa rồi].
Tần Xu thở nhẹ một hơi, muốn hỏi Phó Tư Dư buộc chồng giữ bí mật bằng cách nào thì Thẩm Cố đã cầm máy sấy, vóc dáng cao lớn dựa vào cửa: “Em sấy tóc giúp anh được không?”.
Tâm trạng Tần Xu đã khá hơn, vẫy tay với anh: “Anh tới đây”.
Thẩm Cố bước tới, cắm phích điện vào ổ điện cạnh sô pha.
Tần Xu nhận lấy máy sấy, ngồi xổm chếch qua một bên. Bàn tay cô lùa vào tóc, nhấn mở máy sấy, sấy vào tóc anh ro ro.
Tóc Thẩm Cố cứng hơn tóc Tần Xu nhiều, cô cầm máy sấy bắt đầu nghịch, ngón tay xen vào mái tóc đen dày cố tình vò loạn xạ.
Thẩm Cố nghiêng đầu véo cằm Tần Xu: “Sấy đàng hoàng”.
Tần Xu cười ngửa đầu ra sau: “Em sấy nghiêm túc mà, làm vậy mới mau khô”.
Tần Xu rút tay ra khỏi tóc Thẩm Cố, lấy lược chải gọn gàng, Thẩm Cố cảm nhận được bàn tay mềm mại bé nhỏ luồn vào kẽ tóc, trái tim anh nhũn tan thành nước, khẽ khàng gọi cô: “Xu,”.
– Ơi.
– Xu,
– Ơi.
– Xu à,
Tần Xu: “…. Anh bị ấm đầu à, gọi tên em hoài thế”.
Thẩm Cố cười: “Anh thích”.
Tần Xu nhìn nụ cười mê người của anh, không giận nổi, không biết vì sao mình cười theo: “Em sấy xong rồi, em muốn đi tắm”.
Cô thả một chân xuống đất đã bị ôm eo kéo vào lòng.
Tần Xu giữ tay Thẩm Cố: “Anh làm gì vậy, buông em ra”.
Thẩm Cố bế cô lên, trong giọng nói là niềm vui: “Em sấy tóc cho anh lâu như vậy, anh nên báo đáp em, để anh tắm cho”.
Thẩm Cố bế Tần Xu hướng vào phòng tắm, nghĩ tới mỗi lần Thẩm Cố vào phòng tắm là cuồng dã gấp mấy lần, cô lúng túng xin buông tha: “Không cần, em tự tắm, quỳ trong phòng tắm đau đầu gối lắm”.
Thẩm Cố cười nhếch mép, giễu: “Anh tắm giúp em thôi, có bảo sẽ làm gì đâu, trong não em chứa tư tưởng bậy bạ gì vậy?”.
Tần Xu thẹn quá hóa giận: “Anh không nói nhưng khi vào thì hóa thú”.
Thấm Cố bồng Tần Xu tới trước cửa phòng tắm, cô níu tay lên cửa không buông, giận dữ uy hiếp: “Thả em xuống mau để em tự tắm, nếu không từ nay em sẽ không…. sấy tóc cho anh nữa”.
Thẩm Cố không chút sợ hãi: “Gọi chồng”.
Tần Xu lườm anh: “Sao anh đáng ghét thế?”.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Cố bảo “được thôi”, tay giữ đầu gối ôm chặt eo không cho Tần Xu trượt xuống, tay kia gỡ tay đang níu cửa của cô. Trong chớp mắt, Tần Xu kinh hãi: “Chồng ơi”.
Thẩm Cố khen ngoan, thả cô xuống: “Em đi tắm đi”.
Tần Xu oán thầm trong lòng, đóng cửa một cái rầm thật mạnh.
Tắm rửa xong xuôi, Tần Xu bước ra, thấy Thẩm Cố tựa đầu giường lướt điện thoại. Cô giở chăn lê chui vào, Thẩm Cố liếc sang Tần Xu rồi tắt điện thoại, đặt sang một bên.
Hành động lộ liễu này làm Tần Xu nổi máu Tào Tháo, nghi ngờ Thẩm Hạo Bác mách lẻo chuyện đám cưới với Thẩm Cố.
Cô lấy điện thoại, né tránh ánh mắt của Thẩm Cố, nhắn tin cho Phó Tư Dư.
[Tần Xu: Mình cảm giác Thẩm Cố đang giở trò mờ ám, hình như anh ấy đang nói chuyện với ai đó, khi thấy mình thì bỏ điện thoại xuống. Có phải Thẩm Hạo Bác nhắn tin cho anh ấy không? Cậu xem anh cả đang làm gì, anh ấy có vừa cầm điện thoại không đó?].
Kể từ lúc gửi tin nhắn, Tần Xu đợi rất lâu vẫn chưa nhận được lời hồi đáp của Phó Tư Dư.
Ngủ rồi ư?
Sớm thế?
Tận mười giờ rưỡi sáng hôm sau, Phó Tư Dư trả lời.
[Phó Tư Dư: Giờ đó ngày hôm qua anh ấy không dùng điện thoại].
Xem thời gian trả lời tin nhắn, lờ mờ đoán được Phó Tư Dư “yêu cầu” Thẩm Hạo Bác giữ bí mật bằng cách nào.
Cô vô cùng hiểu chuyện không hỏi tiếp, chuyển chủ đề sang Thẩm Cố.
[Tần Xu: Mình linh cảm Thẩm Cố giấu diếm gì đó, tối hôm qua thấy mình đi ra, anh ấy đã né tránh, bộ dạng rất sợ mình tra xét điện thoại].
[Phó Tư Dư: Cậu không suy nghĩ nhiều quá đấy chứ?]
[Tần Xu: Nào có, hôm qua mình tưởng anh ấy bàn chuyện đám cưới với anh cả, xấu hổ quá nên không dám kiểm tra điện thoại. Nếu tối hôm qua người anh ấy nói chuyện không phải anh cả thì, cậu nói xem, đàn ông sợ vợ mình đọc được tin nhắn trong trường hợp gì chứ?].
Đáp án rất rõ ràng, chính là vấn đề người bình thường nghĩ ra đầu tiên, chồng mình ở bên ngoài…… nên mới có tật giật mình, sợ vợ đọc trộm tin nhắn.
Phó Tư Dư trầm mặc, nhắn đáp: [Phó Tư Dư: Nếu người này không phải Thẩm Cố, tám phần là léng phéng….]
[Tần Xu: Thẩm Cố thì sao?].
[Phó Tư Dư: Thẩm Cố thì… Mình thấy cậu đang suy diễn thôi, có thể anh ta nói chuyện gì đó không muốn cho cậu biết. Tóm lại là không có khả năng mèo mỡ….]
[Tần Xu: Đương nhiên mình tin anh ấy, chỉ là thấy quái lạ thế nào ấy].
[Phó Tư Dư: Có thể vì hôm qua cậu sợ Thẩm Hạo Bác nhiều chuyện với Thẩm Cố nên mới sinh ra ảo giác. Cậu đừng quá lo lắng, Thẩm Hạo Bác mới nói hôm nay anh Diệu có mời một đầu bếp nổi tiếng đấy, anh ấy mời Thẩm Hạo Bác và Thẩm Cố và dặn họ dẫn tụi mình đến. Cậu có tới không?].
[Tần Xu: Mình không biết, mình mới dậy, Thẩm Cố chưa nói gì].
[Phó Tư Dư: Vậy cậu đi đi, tối nay mình cũng đến, cậu tới chơi với mình].
[Tần Xu: Ừ, để mình hỏi Thẩm Cố đã].
Hai người trò chuyện một hồi, Thẩm Cố đẩy cửa bước vào báo với Tần Xu dì Trần đã chuẩn bị cơm trưa, nói cô dậy vệ sinh cá nhân.
Tần Xu xốc chăn đứng dậy, hỏi: “Tối nay có việc gì thế anh?”.
Thẩm Cố trả lời: “Tối nay Cảnh Diệu mời chúng ta một bữa, em muốn đi không?”.
Tần Xu đồng ý, đứng trước lavabo buộc tóc, rửa mặt: “Có, Tư Dư vừa bảo cậu ấy cũng có mặt”.
Thẩm Cố nổi máu Hoạn Thư: “Nếu chị dâu không đi thì em sẽ bỏ mặc anh à?”.
Tần Xu không phản đối: “Nếu những người khác không đưa người nhà tới, ở đó toàn là đàn ông các anh thì em tới làm gì?”.
Thẩm Cố nghe hai chữ người nhà, anh mỉm cười, nói: “Tối nay bạn gái của Bác Duyên cũng tới, nghe nói em quen cô ấy”.
– À đúng, cô ấy rất xinh, kỹ thuật chụp ảnh xuất sắc lắm. Hiện tại bộ ảnh quảng cáo của studio là do cô ấy chịu trách nhiệm.
Tần Xu và Chân Tĩnh cực kì hợp tính, ngoại trừ hợp tác trong công việc, cả hai thường hẹn nhau dạo phố.
Biết Chân Tĩnh cũng tới, Tần Xu mừng rỡ nhắn tin xác nhận với cô bạn.
Ba rưỡi giờ chiều, Thẩm Cố ra ngoài bàn công việc, nói ba tiếng sau sẽ có mặt đón cô.
Tần Xu, Phó Tư Dư và Chân Tĩnh cùng hẹn nhau lúc sáu giờ rưỡi tối tại khách sạn Anh Quan.
Địa điểm gặp gỡ là tầng cao nhất của khách sạn, đến cửa khách sạn, Tần Xu thấy Phó Tư Dư và Chân Tĩnh đang đứng chờ mình.
Một cơn gió lạnh ập vào người, Tần Xu đông cứng rụt cổ, cô xoa hai tay chậm chạp tiến bước: “Lạnh thế này mà hai cậu xuống đây chờ làm gì?”
Phó Tư Dư: “Phòng riêng trên đó có bật điều hòa, ngồi mãi buồn chán quá nên mình xuống hóng gió”.
Chân Tĩnh: “Tụi mình về phòng nói chuyện đi”.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ba người bước vào thang máy, Tần Xu thấy Chân Tĩnh tròng camera vào cổ, hỏi: “Ra ngoài chơi mà cậu cũng mang theo máy ảnh nữa hả?”.
Chân Tĩnh sờ máy ảnh, ngượng ngập: “Mình lớn tồng ngồng mà chưa từng thử tay nghề của đầu bếp đẳng cấp quốc gia, muốn nhân dịp này chụp mấy tấm, điện thoại chụp không đẹp bằng”.
Tần Xu nói: “Thế chốc nữa cậu chụp cho mình nhé, mình cũng muốn đăng”.
Phó Tư Dư: “Mình nữa”.
Chân Tĩnh hào phóng: “Ok, để mình, giờ hai cậu có muốn chụp không, mình chụp cho vài pô nè”.
Tần Xu gật đầu: “Okie okie”.
Đang nói chuyện, thang máy đã dừng ở tầng cao nhất, Chân Tĩnh ngắm ống kính ngay chính diện Tần Xu: “Chúng ta ra ngoài chụp đi, trong thang máy không tiện lắm”.
– Được..
Chân Tĩnh giơ máy ảnh lên, đi về phía trước, Tần Xu và Phó Tư Dư bước lùi theo.
Hành lang dài của khách sạn được phủ kín hoa tươi ảo mộng tuyệt diệu, đôi mắt Tần Xu sáng ngời, quay sang Phó Tư Dư: “Hôm nay có người tổ chức đám cưới ở đây hả?”.
Phó Tư Dư cười, lắc đầu: “Mình không rõ, hình như bạn của anh Diệu cầu hôn người yêu”.
Tần Xu ồ một tiếng, trên tường có đính một hàng chữ, có lẽ là tên của cặp đôi. Tần Xu chuẩn bị đọc, Chân Tĩnh lên tiếng: “Hai cậu đừng nói mãi thế, nhìn máy ảnh nè”.
Tần Xu xoay lại, nhìn thẳng Chân Tĩnh: “Vừa đi vừa chụp có rõ nét không? Hay mình cần đứng lại?”.
Tần Xu giơ tay khoác vai Phó Tư Dư, tạo dáng.
Chân Tĩnh cố nhịn cười: “Để mình chụp cho hai cậu một tấm tĩnh, sau đó hai cậu đi tiếp nhé, như thế sẽ tự nhiên hơn”.
Cô ấy là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, Tần Xu rất nghe lời với đề nghị của cô bạn.
Tần Xu nhìn không rời mắt khỏi ống kính, xuyên qua một hàng lang thật dài, khi Tần Xu phát hiện cửa phòng riêng cũng được trang trí bằng hoa, lờ mờ phát hiện được gì đó.
Cô bất giác quay đằng sau nhìn Phó Tư Dư, cửa phòng đột nhiên kéo vào trong, Thẩm Cố ôm một bó hoa xuất hiện đối diện cô, mỉm cười chìa tay trước mặt Tần Xu.
Bên trong căn phòng, ánh đèn sáng bừng sân khấu chữ T, Thẩm Hạo Bác, Tần Cảnh Diệu, Chung Bác Duyên cùng nhóm bạn bè đứng ở hai bên. Tần Xu mơ màng đặt tay vào tay anh, mụ mị: “Anh cầu hôn em phải không?”.
Cả hai đã đăng kí kết hôn, nếu vừa nãy Phó Tư Dư không nói bạn của Tần Cảnh Diệu sẽ cầu hôn ở đây thì cô tuyệt nhiên không thể hình dung được Thẩm Cố cầu hôn mình. Cô sẽ cho rằng đây là đám cưới Thẩm Cố sắp đặt.
Vậy nên, chuyện Thẩm Cố vụng trộm chính là màn cầu hôn này.
Tất cả bạn bè đều cười rộ lên vì bộ dạng ngu ngơ này của Tần Xu.
Tần Xu không nghe được tiếng cười xung quanh, trong mắt cô chỉ có nụ cười tươi rói hớp hồn của Thẩm Cố.
Thẩm Cố nắm tay Tần Xu, dắt cô bước đến trung tâm sân khấu, chùm sáng tập trung chiếu rọi xuống hai người. Thẩm Cố từ từ quỳ một chân xuống đất, tay phải giơ nhẫn, đôi mặc thúy thăm thẳm dừng hẳn trên khuôn mặt Tần Xu: “Quý cô Tần Xu, em có đồng ý lấy anh không?”.
Âm nhạc dừng bặt, xung quanh lặng như tờ, dường như Tần Xu nghe được trái tim của mình và anh hòa chung một nhịp đập. Cô đặt tay phải lên lồ ng ngực, giơ tay trái về phía anh, vành mắt hoe cố ngăn mình không khóc. Cô cười hai mắt cong cong: “Em đồng ý”.
Thẩm Cố nắm tay Tần Xu, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, cúi đầu hôn lên ngón tay cô.
Xung quanh là tiếng hò reo của nhóm Chung Bác Duyên, yêu cầu cả hai trao cho nhau nụ hôn.
Thẩm Cố đứng dậy, vén tóc cô ra sau tai, khom lưng thấp giọng thỏ thẻ: “Xu à, anh là người cầu hôn, em mãi mãi là người chiến thắng”.