Cảnh sát trưởng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
_ Vấn đề thứ hai là về đoạn ghi âm đã phát tán trên mạng, hiện nay chúng tôi đang tiến hành điều tra, bóc tách cũng như cố gắng hoàn tất để phân xử một cách minh bạch và công bằng nhất cho những người có liên quan. Như vậy bên phía chúng tôi vẫn chưa có kết luận cuối cùng nên mong các trang thông tin đại chúng hãy cẩn thận những phát ngôn hay bài báo của mình để tránh gây ra những hệ lụy tâm lí cho những người có liên quan."
Nghe đến đây Tú Tú cũng tắt tivi, cảm thấy như vậy là đủ rồi. Căn bản cô cũng tin tưởng vị cảnh sát trưởng này vì từ khi ông ta lên làm thì gần như trong thành phố cũng sạch sẽ những tội phạm là quan chức. Chưa kể cũng là người trẻ nhất khi lên chức ở độ tuổi tứ tuần.
Nhưng mà nghe lời ông chủ tịch kia nói thì có vẻ vẫn không chịu nhận tội về mình nhỉ, giống như kiểu người cha đau đớn khi thấy con mình phạm phải sai lầm, vì con mà từ bỏ sự nghiệp ấy. Nhưng mà lời nói của viên cảnh sát kia giống như vả vào mặt một cách đau đớn ấy.
Thôi thì đợi một thời gian xét vụ của ông ta cũng không sao, mọi bằng chứng Thiên Tú cũng đưa hết cho Selina rồi, mà được biết cô ta cũng là một mật vụ ngầm trong sở cảnh sát nên đương nhiên là yên tâm. Cứ vậy đi, kết thúc một cách êm đẹp.
Vài ngày nữa lại diễn ra trận bóng đá bị trì hoãn, Khải Uy cũng muốn cô đến xem trận đấu mà. Chắc chắn rồi, đã nhắc thì sẽ đến chứ.
Tự nhiên cảm giác hơi nôn nao trong lòng, cũng thấy lạ lạ ấy nhỉ, chờ vào buổi chiều nay khi Henry đến đón à, ừ thời gian trôi cũng lâu lâu........
Đúng năm giờ Henry đã đứng đợi ở đại sảnh, cô cũng không muốn tạo vẻ vội vàng mà điềm nhiên đi xuống, thấy anh cô mới bước dài chân đi lại.
_ Chào ngài thiếu tướng, anh đợi lâu không vậy? Xin lỗi đã để anh phải chờ nhé.
_ Chào cô Thẩm, đừng lo, đợi một chút không chết người đâu, nào ra xe nhé.
Vẫn lịch thiệp anh mở cửa xe cho cô vào trong, có điều đây lại là con Rolls-Royce đúng bản đen nhám mà cô thích. Mà thực ra chỉ cần đen là đã có điểm cao.
_ Nhìn biểu cảm của cô Thẩm kìa, thích loại xe này lắm ha?
_ Thật sự rất đẹp, tôi rất thích.- Rạng rỡ.
_ Nếu cô Thẩm thích đến vậy thì tôi cũng chẳng ngần ngại mà đưa cô đến tòa thị chính vào mỗi sáng và đón về vào mỗi chiều đâu.
_ Nếu vậy thì cũng thích chứ, nhưng mà tôi coi đây là đùa vui thôi nha.
_ Tôi cũng không biết đùa mà, những lời tôi nói với cô Thẩm là sự thật đấy.
_ Uhm........ Vậy bây giờ anh tính sẽ đi đâu vậy?
_ Cô Thẩm nhìn xem, trên bầu trời kia là màu gì?
_ Màu của hoàng hôn một sự pha trộn màu sắc đẹp. Anh muốn đi ngắm hoàng hôn à?
_ Ừm, dù sao cũng phải có cảm giác yên bình đầy xinh đẹp chứ.
Henry dừng lại tại công viên, hai người ngồi xuống chiếc ghế cạnh dòng sông, phía bên kia và đằng sau đều nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa nhưng khá nhỏ và trong những nơi nhiều cây lại có một đám thanh niên đang dựng trại.
Cảnh tượng hoàng hôn đẹp đến nao lòng, một sự yên ả đến kì lạ, còn có cả những cặp đôi đang chỉ tay trên bầu trời rồi cười khúc khích trông rất hạnh phúc.
Tú Tú im lặng, chỉ liếc nhìn anh một chút rồi lại hướng xuống nhìn lòng sông.
_ Cô Thẩm à, chúng ta ra ngoài này là để ngắm hoàng hôn mà, tại sao lại nhìn xuống dưới thế kia.
_ Tôi đang cố vươn người ra để xem sự nhiễu bóng của làn nước khi mặt trời đang dần lặn xuống.
_ Haha, cô Thẩm cũng có suy nghĩ thú vị ấy chứ.
_ Vâng và anh đã cười rồi này, tôi cũng có khiếu hài hước đấy chứ.- Henry gật đầu.- Mà anh đang có tâm trạng gì hay sao? Trông ngài thiếu tướng cứ có một vẻ nào đó gọi là........ hoài niệm hay lưu luyến........ ?
_ Chỉ là cũng đã lâu rồi kể từ khi tôi ở Ý, thì đây là lần đầu ở đất nước này tôi được ngắm hoàng hôn với một người khác giới.
_ Ra vậy, anh thích hoàng hôn ở điểm nào?
_ Bởi vì đó là thời điểm chuyển giao giữa ban ngày và ban đêm và cũng là thời điểm lãng mạn nhất trong ngày, cô Thẩm cũng nghĩ vậy chứ?
_ Tôi cũng không biết nữa, đột nhiên anh nói như vậy làm tôi cảm giác có chút là lạ.
_ Hoàng hôn trông thật yên bình, sự xinh đẹp thầm lặng, cùng với sự khéo léo gói ghém một nỗi buồn man mác như muốn gợi lại điều gì đó đã rất cũ kĩ. Mỗi khi muốn lục lại ngăn kí ức ấy để biết mình tại sao lại tồn tại thì chỉ cần một tia nắng cuối ngày thôi là đủ rồi.
Thiên Tú lộ vẻ thâm trầm hiếm có khi ở bên cạnh Henry, phải chăng là cô đang cảm thông và có ý muốn an ủi anh à? Cũng chẳng biết là vô tình hay cố ý, bàn tay anh đặt trên tay cô một cách nhẹ nhàng.
Trái tim Tú Tú đập nhanh một nhịp, là tình huống chưa được liệt kê từ trước, nếu bình thường có lẽ cô sẽ nhẹ nhàng vỗ vai người khác đấy, cũng có thể cho lời khuyên nhưng lần này Thiên Tú đột ngột thu tay về.