“Không thể nào.” Lục Bắc Thần không đón lấy báo cáo mà nói thẳng thừng: “Làm lại đi.”
“Cậu có từng nghĩ rằng có thể chúng ta đi sai phương hướng không?”
Lục Bắc Thần nghiêm mặt, nhấn mạnh từng chữ: “Cậu phải tin tưởng vào những đánh giá chuyên môn của tôi.”
“Tôi biết nhưng cậu cũng nhìn thấy kết quả rồi đấy.”
“Thi thể của nạn nhân được phát hiện quá muộn, rất nhiều chứng cứ đều bị tiêu hủy, điều này có nghĩa là lượng công việc của chúng ta phải nặng nề hơn, có gì kỳ lạ đâu?”
“Cậu tự tin đến vậy sao?” La Trì nhíu mày, rướn người về phía anh: “Không phải tôi chưa từng nhắc nhở cậu, cấp trên còn đang chú ý vào vụ án này đấy, còn có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo cậu, chỉ mong cậu phạm sai lầm.”
“Chỉ cần là chân lý thì sẽ không phạm sai lầm.” Lục Bắc Thần bình thản lạ thường: “Tôi… chính là chân lý.”
La Trì quả thực cũng phải sợ hãi vì sự tự tin của anh. Nếu là người khác nói ra câu này, anh ấy chắc chắn sẽ giễu cợt, xem thường, thậm chí còn lên tiếng sỉ nhục một trận. Nhưng Lục Bắc Thần khi nói câu này ánh mắt rất bình tĩnh, sự kiên quyết trong từng câu chữ cũng vượt xa người thường. Anh như vậy luôn khiến người ta tin tưởng một cách vô tri vô giác.
Anh ấy gật đầu, tỏ ý sẽ tiếp tục làm khám nghiệm chất độc. Khi đề cập tới vấn đề nghi phạm, trông La Trì nơm nớp lo sợ: “Thật ra chúng ta vẫn đang nghi ngờ cô ta.”
“Tôi biết.”
“Vậy cậu còn…”
Thấy Lục Bắc Thần đang nhìn mình, La Trì bèn im bặt, lắc đầu: “Nói thật lòng tôi không thể hiểu nổi cậu đang suy nghĩ cái gì nữa.*”
*Câu gốc của câu này: Tôi thật sự không biết trong hồ lô của cậu bán loại thuốc gì nữa. Bắc Thần sẽ trả lời theo ý gốc này.
“Thuốc độc.” Lục Bắc Thần nói một câu như đang suy tư gì đó.
“Hả?” La Trì kinh ngạc.
Lục Bắc Thần không nói thêm gì nữa.
Là loại thuốc độc, chỉ một liều thôi cũng đủ giết chết anh.
Khi tiễn La Trì ra về đã là hơn 11 giờ.
Cố Sơ đã nằm bò ra sofa say ngủ, tài liệu và một cây bút đặt bên cạnh.
Lục Bắc Thần cầm tài liệu lên xem, tất cả đều đã được hoàn thành, cây bút đó cũng đã dùng trọn chút mực cuối cùng. Anh bèn đặt tài liệu xuống, ngồi lên sofa, động tác rất nhẹ nhàng trong vô thức.
Lúc cô say ngủ giống hệt một con mèo, co rụt người lại, trong lòng còn cuộn một chiếc gối ôm. Có lẽ đã quá mệt mỏi, vì tư thế này rất khó chìm vào giấc ngủ nhưng lông mày cô vẫn dãn ra một cách thoải mái, ngủ say lạ thường. Lục Bắc Thần giơ tay ra, chạm nhẹ vào cô: “Cố Sơ!”
Cô không có phản ứng gì, chỉ lẩm bẩm một câu, gương mặt hơi chuyển hướng.
Sofa rất lớn, cô chìm vào trong đó rõ ràng càng trở nên nhỏ bé. Thật ra so sánh chiều cao của hai người thì cô cũng thật sự được coi là thấp bé, bây giờ trông cô dễ gần hơn nhiều. Vì những khi cô tỉnh, anh luôn bắt được những căng thẳng trong ánh mắt cô, sự căng thẳng đối với anh.
Anh biết rất rõ, thật ra cô đang sợ anh.
Cảm giác này cực kỳ tồi tệ.
Lục Bắc Thần nhìn cô một lát, sau đó cảm thấy tư thế ngủ này của cô lúc tỉnh dậy cổ chắc chắn sẽ đau, thế là anh bèn kéo cả người cô lại. Rất dễ dàng, nhưng lại khiến con tim anh nhói đau, cô quá nhẹ rồi. Cứ như vậy, thời gian chầm chậm trôi. Anh ngồi trên sofa, còn đầu cô thì gối lên chân anh.
Anh cầm tập tài liệu lên, khẽ khàng lật giở từng trang, đọc tỉ mỉ từng câu từng chữ. Những ghi chú của cô rất chuyên nghiệp và cẩn thận. Nhìn từng dòng chữ tiếng Anh tuyệt đẹp trên giấy, hàng lông mày của anh chợt dãn ra. Cô làm việc trước giờ vẫn luôn nghiêm túc như thế. Người con gái dưới chân động đậy một cái, Lục Bắc Thần dừng xem, cúi đầu nhìn cô.
Tay phải cô vòng quanh tay trái, cả gương mặt vùi xuống rất thấp. Lục Bắc Thần liếc nhìn điều khiển điều hòa, nhiệt độ trong phòng là 19 độ. Anh cho nhiệt độ cao lên đôi chút, bỏ tay của cô xuống, rồi nhẹ nhàng đắp chiếc áo khoác vắt trên sofa của anh lên người cô. Làm xong những việc này, Lục Bắc Thần cũng chẳng còn tâm trạng đọc tài liệu nữa. Anh đặt nó qua một bên, yên lặng chăm chú ngắm cô dưới ánh đèn vàng nhạt trong phòng.
Ngoài cửa sổ nhấp nháy đèn đường, người xe như nước. Trong phòng lại yên tĩnh tới nỗi chỉ còn tiếng kim giây đang gõ lên mặt đồng hồ.
Gương mặt cô hơi nghiêng, chìm trong quầng sáng, hai bên sống mũi là độ cong của hàng mi rớt xuống, da dẻ trắng trẻo, làm tôn thêm bờ môi cũng rất nhạt màu. Lục Bắc Thần nhìn cô, những hình ảnh trong đầu vùn vụt lướt qua, ánh mắt anh tự nhiên trở nên dịu dàng. Anh bất giác giơ tay lên, khẽ khàng cài những lọn tóc trước trán cô ra sau tai.
Anh thích đôi tai cô, mềm mại mà xinh xắn. Dưới ánh sáng, nó sáng tới nỗi gần như có thể nhìn thấy những huyết quản mỏng như tơ, dái tai mượt mà, không có bất kỳ khuyết điểm nào. Cô không có lỗ tai, chưa từng bấm.
Lục Bắc Thần nhớ lại bông ngọc lan tối đó đeo bên tai cô, nhớ lại dáng vẻ cô khi cài đóa hoa ngọc lan, yên lặng ngồi bên bàn café. Mái tóc dài xõa xuống vai, một chiếc áo phông trắng với cảm giác đầy năng lượng, kết hợp cùng chiếc váy dài hoa có dây đai trang trí, một đôi giày vải màu trắng sạch sẽ, dưới chiếc ô xanh lá, trong cơn mưa.
Thật ra, anh đã che ô đứng trong mưa ngắm cô rất lâu.
Cô trong hình ảnh đó đẹp đến mức rất không chân thực, giống như một đứa trẻ trong ánh mắt vẫn còn những nét thuần khiết, không hiểu sự đời, lại giống như một thiếu nữ bước ra từ bức tranh, nhàn nhã lắng nghe tiếng mưa rơi xuống mặt ô và vọng trên con đường đá. Cô yên tĩnh như thế, giống như đóa hoa bên tai cô. Cô ngồi đó, chỉ cô độc một mình cũng trở thành một phong cảnh.
Lục Bắc Thần xoa nhẹ lên tai cô. Có lẽ cô cảm thấy ngứa, bèn thò tay từ trong áo ra, khẽ gãi. Anh không nhịn được cười, nụ cười tràn vào ánh mắt cũng dịu dàng như nước. Anh đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, đan mười đầu ngón tay vào nhau. Ngón tay cô mềm mại, thon dài. Có biết bao lần anh đã nghĩ, đôi tay như vậy phải được bảo vệ trọn đời, không thể buông ra nhưng cũng không thể siết quá mạnh. Chỉ cần như giờ phút này thôi, đan cài, quấn bện vào nhau, hoặc là nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt anh trở nên hiu quạnh, hàng mi che đi tia sáng trong đôi đồng tử, nó dần dần tắt ngấm cho tới khi u tối như một cái giếng khô.
Người con gái rút tay về, bả vai anh khẽ run lên.
Cố Sơ chỉ thay đổi tư thế, xoay người lại, khuôn mặt đã vùi vào giữa hông anh.
Bàn tay Lục Bắc Thần cứng đờ giữa không trung. Anh cúi đầu nhìn cô, cô đã thật sự coi anh là một chiếc gối ôm dễ chịu, hơi thở mỏng manh, ấm nóng có thể dễ dàng cảm nhận được qua lớp vải mỏng. Anh bất giác cảm thấy mồm miệng khô khốc, cảm giác khô nóng bốc lên từ cái bụng nhỏ, vọt tới lồng ngực, sau đó lan ra tận yết hầu.
Anh biết có một khát khao đang âm thầm sinh sôi, phải, là khao khát đối với cô.
Có một sợi lông vũ đang gãi vào trái tim anh.
Lục Bắc Thần nhìn cô chằm chằm. Cô ngủ rất vô tư nhưng lại khiến anh bứt rứt, khó chịu.
Cũng may, di động vang lên.
Là của anh.
Anh khẽ khàng rút người ra, vừa mới tới phòng sách lấy di động một lát, liếc mắt về phía đó, chiếc áo khoác trên người cô đã tụt xuống đôi chút. Lục Bắc Thần khẽ thở dài, quay người trở lại phòng khách, đồng thời nhận điện thoại.
“Lục-Bắc-Thâm!” Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói lạnh lẽo, gần như gằn từng chữ một.
Bàn tay kéo áo khoác của anh chợt khựng lại giây lát nhưng chiếc áo đã nhanh chóng được Lục Bắc Thần nhẹ nhàng đắp lên người Cố Sơ. Anh đứng thẳng lưng, cất giọng bình thản: “Cậu chủ Kiều gọi điện tới muộn quá rồi, xem ra tôi đã đánh giá quá cao khả năng giải quyết khó khăn của cậu.”
“Cố Sơ đang ở cùng cậu?”
“Cô ấy rất mệt, vừa mới chợp mắt.” Bàn tay của Lục Bắc Thần phủ nhẹ lên đầu Cố Sơ, trong lời nói có sự chỉ dẫn rõ ràng.
“Cậu đã làm gì cô ấy?”
Lục Bắc Thần cười khẩy: “Vậy thì năm xưa cậu chủ Kiều đã làm gì cô ấy? Tôi chẳng qua chỉ trả lại đầy đủ thôi.”
Kiều Vân Tiêu bình tĩnh lại, nói: “Cậu không phải Lục Bắc Thâm.”
Lục Bắc Thần rướn môi, im lặng, quay người đi vào phòng sách, khép cửa lại.
“Cậu là Lục Bắc Thần, anh trai của Lục Bắc Thâm.” Kiều Vân Tiêu nói: “Việc Lục đại pháp y danh tiếng lẫy lừng vội vàng tới Trung Quốc điều tra vụ án đã trở thành chuyện nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi.”
“Tôi thật may mắn khi cậu chủ Kiều vẫn còn năng lực tiếp nhận thông tin, nếu không lại thành ra ông nói gà, bà nói vịt.”
“Cậu tiếp cận Cố Sơ với mục đích gì? Cậu lấy thân phận gì để tiếp cận cô ấy? Thân phận của Lục Bắc Thâm?”
Một loạt các câu hỏi chất vấn cũng không hề chọc giận được Lục Bắc Thần. Anh ngồi lên sofa, tiện tay chậm một điếu thuốc, ngậm lên miệng: “Cậu Kiều, cậu quá căng thẳng rồi, như vậy rất dễ xảy ra sơ suất.”
“Đừng có phí lời với tôi. Tôi cảnh cáo cậu, tôi không cần biết cậu là Lục Bắc Thâm hay Lục Bắc Thần, tránh xa Cố Sơ ra cho tôi!”
Lục Bắc Thần chậm rãi nhả một làn khói: “Cậu có tư cách gì để yêu cầu tôi?”
“Tôi hiểu rồi, cậu tiếp cận Cố Sơ chẳng qua chỉ để trả thù thôi chứ gì? Nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu không có quyền làm vậy. Nếu cậu là Lục Bắc Thâm thì đừng quên năm năm trước hai người đã sớm chia tay rồi, Cố Sơ đã không còn dính dáng tới cậu từ lâu. Còn nếu cậu là Lục Bắc Thần thì cậu càng phải xéo qua một bên vì cậu chỉ là một người ngoài cuộc, dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của em trai mình? Nếu cậu dám làm tổn thương Cố Sơ, Kiều Vân Tiêu này sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.”
“Lời đe dọa của cậu chủ Kiều, Lục mỗ tôi xin nhận. Xin hỏi, còn chuyện gì nữa không?” Ngữ khí của Lục Bắc Thần vẫn điềm đạm như nước.
“Cậu…” Đầu kia nghiến răng nghiến lợi: “Đám phóng viên hôm nay là kiệt tác của Lục đại pháp y phải không? Đường đường là một chuyên gia trong ngành mà vẫn có thể vì ích kỷ cá nhân mà làm ra một hành vi ấu trĩ đến vậy.”
Nhưng Lục Bắc Thần bỗng cười, gạt nhẹ tàn thuốc: “Cậu Kiều nói đùa rồi, con người tôi chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu duy nhất một thứ, đó là thời gian. Tính đến thời điểm hiện tại, tôi nghĩ cậu Kiều vẫn chưa quan trọng đến mức tôi phải lãng phí thời gian để đối phó, hoặc là, cậu không có cái vinh hạnh đó.”
“Nghe không giống giải thích.”
“Cậu có thể xem đó là lời cảnh cáo.”
“Cậu cảnh cáo tôi?”
“Với tư cách là người thừa kế tập đoàn Kiều Viễn mà bao kẻ dòm ngó, đầu tiên cậu phải học cách làm việc thận trọng từng bước một, đối thủ cạnh tranh của cậu nhiều đến mức nào tôi tin cậu biết rõ, người trong tập đoàn ai sẽ giúp cậu, ai bán đứng cậu, cậu cũng nên học cách hiểu rõ để trong lòng.” Giọng nói của Lục Bắc Thần nhạt như trăng lạnh: “Đương nhiên, cậu không xử lý tốt những chuyện này là sai lầm của bản thân cậu, đừng có đem rắc rối tới cho người khác, ví dụ như, Cố Sơ. Lần sau, tôi nghĩ tôi sẽ không có nhiều thời gian để giúp cậu dọn dẹp tàn cuộc đâu.”
“Đây gọi là được lợi còn ra vẻ?”
“Cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Lục Bắc Thần rít một hơi thuốc, cười khẽ: “Năm năm trước, có thể nói là cậu chủ Kiều đã phắt vắt óc nghĩ kế, sao bây giờ lại không kìm chế được thế này?”
“Cậu hiểu tôi ư? Nói vậy, cậu thừa nhận mình chính là Lục Bắc Thâm?”
“Mấy trò chơi trẻ con, tôi nghĩ cả tôi và cậu đều không thích hợp. Muốn có được một người, đương nhiên phải hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh người ấy trước nhất.” Lục Bắc Thần cười: “Còn nữa, tôi muốn nhắc nhở cậu Kiều rằng, con người tôi trước giờ thích chủ động chứ không thích bị người khác dắt mũi, trò chơi này bắt đầu ra sao, kết thúc thế nào, tôi mới là người quyết định.”
Nói xong, anh lập tức ngắt mắy.
Ngồi trên sofa, hút hết điếu thuốc trong tay, anh bèn dập mạnh đầu lọc vào gạt tàn, đôi mắt gần như đã lạnh tới đóng băng.
Khi ra khỏi phòng sách, Lục Bắc Thần nhìn thấy Cố Sơ nằm cuộn tròn trên sofa. Cô vẫn ngủ rất say sưa, cảm giác giá lạnh trong đôi mắt anh mới từ từ tan biến. Anh đi tới, nhìn cô rất lâu sau đó bế cô vào phòng ngủ…
~Hết chương 78~