Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 566: Kết thúc



Cố Sơ đứng dậy. Lục Bắc Thần nhẹ nhàng khoác tay qua vai cô: “Đi thôi“.

Cô gật đầu.

Khi hai người đi về bãi đỗ xe của nghĩa trang, vừa hay gặp Lăng Song. Cô ấy ôm từ trên xe xuống một bó hoa cúc trắng, bó hoa đó càng tôn lên làn da trắng trẻo của cô ấy. Cô ấy cũng đã nhìn thấy hai người họ, bèn gật đầu.

“Ngày mai cậu bay?” Cố Sơ bước lên hỏi khẽ.

Sau khi trải qua tai nạn của Bắc Thâm, cô những tưởng Lăng Song sẽ trầm lắng một thời gian, nhưng cô ấy chỉ im lặng một tuần sau đó lại bước lên sân khấu thời thượng, cuộc sống hằng ngày vẫn trải qua trong những câu hát điệu nhảy như trước. Chưa được bao lâu, cô ấy đã tự mở được một tạp chí của riêng mình, càng ngày càng nổi tiếng trong giới. Năm nay, cô ấy được phía Paris mời làm đại sứ xuất hiện trong một hoạt động nào đó hơn nữa còn đảm nhận nhiệm vụ người thỉnh giảng. Cô ấy của hiện tại, cực kỳ bận rộn.

Lăng Song vuốt lại mái tóc rối bù vì gió thổi, gật đầu, “Đúng, nên trước khi đi tới thăm anh ấy“.

“Lần này định đi bao lâu?” Cố Sơ hỏi.

“Lịch trình khóa học sắp xếp rất kín, cộng thêm việc phải quảng bá độ nổi tiếng của tạp chí, chắc khoảng một năm.”

Cố Sơ bước lên trước, ôm lấy cô ấy: “Lên đường may mắn“.

“Ừm.”

Khi hai người quay lưng định đi, Lăng Song lại vẫy tay gọi Cố Sơ lại. Cố Sơ tỏ ý bảo Bắc Thần đợi cô một lát rồi đi tới trước mặt Lăng Song. Lăng Song liếc nhìn Lục Bắc Thần phía trước rồi khẽ hỏi cô: “Anh ấy có biết không?“.

Hỏi không đầu không cuối nhưng Cố Sơ hiểu. Cô đáp: “Không biết. Hơn nữa tớ sẽ vĩnh viễn không để anh ấy biết“.

Việc cấy ghép tim chỉ có cô và Smith biết, đương nhiên các bác sỹ trong phòng mổ cũng sẽ không tiết lộ bí mật cá nhân. Đây là yêu cầu của cô và Smith, cũng là yêu cầu cuối cùng của Lục Bắc Thâm. Thế nên Smith mới coi bệnh án của Bắc Thần là tài liệu mật, được ông khóa chặt trong tủ. Còn Lăng Song, khi thi thể của Bắc Thâm được đẩy ra ngoài, cô ấy đã hiểu. Cô ấy cũng từng học y, hiểu rất rõ vệt máu trước ngực có nghĩa là gì.

“Nếu có một ngày anh ấy nghi ngờ...”

“Tuy rằng trên đời này không có bức vách nào không lọt gió nhưng nếu có ý che giấu thì sẽ giấu được thôi.” Cố Sơ thở dài, “Có những bí mật bắt buộc phải chôn vùi“.

Lăng Song cười, “Đúng vậy, biết nhiều còn không vui bằng biết ít“.

“Cậu thì sao? Không thể cứ độc thân mãi được.”

Lăng Song cúi đầu nhìn bó hoa cúc trắng, một lúc sau mới nói: “Bản tính con người vốn không có sai hay đúng, tình yêu cũng chẳng có đúng hay sai. Con người sống trên đời, kiểu gì cũng phải sống hết mình vì tình yêu một lần, còn những năm tháng sau này cứ tùy duyên thôi“.

Cố Sơ gật đầu, con người ai rồi cũng phải chịu thử thách của thời gian mới có thể trưởng thành được.

Ba người tạm biệt nhau. Lục Bắc Thần khoác vai Cố Sơ đi về phía bãi đậu xe. Lăng Song đứng yên tại chỗ rất lâu, ánh mắt cô ấy nhìn đau đáu về phía bóng Lục Bắc Thần, cho tới khi cái bóng khuất dạng.

Gió nhẹ thổi qua, Lăng Song lắc lắc đầu, ôm bó hoa cúc đi vào nghĩa trang...

***

Khi Lục Bắc Thần lái xe đưa Cố Sơ về thành phố đã là trưa. Lúc gặp được Hứa Đồng, chị ấy oán trách hai người: “Nhìn con trai của hai đứa xem, chị là bác ruột nó, thế mà dọc đường chỉ thân thiết với bác rể nó, thật là đau lòng quá đi“.

Sầm Vân ở bên cạnh càm ràm: “Bụng con to ễnh lên rồi, bảo Kiêu Kiêu gần gũi với con thế nào được? Đương nhiên phải để bác rể bế nó rồi, cao lớn vững vàng“.

Cố Sơ cười khúc khích mãi, lấy khuỷu tay huých Lục Bắc Thần, “Này, tính không thích gần con gái của con trai anh quả là ăn theo gen của anh“.

Lục Bắc Thần cũng cười: “Con trai anh không giống anh thì giống ai?” Rồi anh giơ tay về phía cậu nhóc đang ở trong vòng ôm của Thịnh Thiên Vỹ, “Nào, con trai!“.

Cậu nhóc ấy trông rất sáng sủa, còn bé tý mà đã có nét tuấn tú, cực kỳ giống Lục Bắc Thần. Nhìn thấy Lục Bắc Thần, thằng bé khoa chân múa tay, liều mạng hướng về phía anh: “Bố... Bố, bố...“.

Thịnh Thiên Vỹ bày ra vẻ mặt đau thương, trả Tiểu Lục Kiêu lại cho Lục Bắc Thần rồi nói: “Đúng là con trai nhà nào giống y nhà ấy. Người bác rể này này mệt sống mệt chết bế nó cả một buổi sáng, còn mệt hơn cả ba ngày phê duyệt tài liệu liên tục. Kết quả thì hay rồi, vừa thấy bố mẹ là ném hết bác gái, bác rể và bà ra phía sau“.

“Thế nên, con của hai người đến kịp thời, vừa hay có thể thỏa mãn tâm nguyện làm ông bố bỉm sữa của anh*.” Cố Sơ dựa vào Lục Bắc Thần, tươi cười chỉ vào bụng Hứa Đồng.

*Tầm đính chính lại là Hứa Đồng tới đây mới có thai.

Hứa Đồng giơ tay gạt tay cô xuống, “Dám mang chị gái em ra đùa cợt, giá trị quan có vấn đề đấy. Được rồi, trả con trai lại cho hai người, chúng ta cũng phải đi mua mấy thứ chúng ta cần rồi“.

Sau khi có bầu, Hứa Đồng ở luôn tại nhà dưỡng thai, vừa hay Thịnh Thiên Vỹ cũng có công chuyện ở Thượng Hải, lại sợ Hứa Đồng ở nhà cô đơn nên dọn thẳng tới Thượng Hải ở cùng chị ấy, còn đón cả dì tới ở cùng. Thế nên, hai gia đình lại càng thêm thân thiết. Mà Cố Sơ cũng tiết kiệm được thời gian nấu nướng, thường xuyên sang nhà dì Sầm Vân ăn chùa. Sầm Vân thích Tiểu Lục Kiêu lắm, chỉ cần thằng bé tới, bà sẽ làm cả một bàn đầy ắp thức ăn.

Hiện tại, bụng của Hứa Đồng mỗi ngày một to hơn, vừa hay hôm nay Thịnh Thiên Vỹ lại rảnh rỗi ở nhà nên cả gia đình đi mua một ít đồ dùng cho em bé. Vì Cố Sơ và Lục Bắc Thần sáng sớm đã ra nghĩa trang nên Tiểu Lục Kiêu tạm thời được giao cho Hứa Đồng chăm sóc.

Sầm Vân dặn dò hai người họ: “Hai đứa đừng có đưa Kiêu Kiêu đi xa quá, lát nữa mọi người sẽ mua luôn cả bữa tối, túi lớn túi nhỏ cần hai người đàn ông xách đấy“.

“Vâng.” Lục Bắc Thần cười nói.

Sau khi gia đình Hứa Đồng đi khỏi, Lục Bắc Thần và Cố Sơ đưa con trai vào một quán café trong một khu trung tâm thương mại gần đó ngồi nghỉ. Ánh nắng buổi chiều rất đẹp khiến Cố Sơ nghĩ tới những ngày đầy nắng ở Cống Tốt.

Nhân viên bê ra một chiếc ghế dành cho em bé, trước khi đi còn nhìn Tiểu Lục Kiêu không rời mắt, còn thì thầm với một nhân viên khác: Cậu nhìn thằng bé kia, đáng yêu quá đi mất!

Bố mẹ người ta cũng đẹp mà – Nhân viên kia cười tít mắt.

Tiểu Lục Kiêu được khen không hề biết mình được chào đón đến thế. Thằng bé ngồi trên chiếc ghế nhỏ xíu, đôi mắt đen tròn xoe nhìn đông nhìn tây, thấy cái gì cũng hiếu kỳ. Còn rất nhiều câu nó chưa biết nói, đành ấp úng bật ra một vài từ, luôn khiến Cố Sơ cười không dứt.

Bây giờ Lục Bắc Thần sống rất điều độ, không còn uống café mấy nữa. Anh gọi một cốc nước lọc, từ từ uống, nhìn cậu con trai ngồi đối diện rồi nhìn người vợ chốc chốc lại lấy khăn lau miệng cho con, cảm thấy cuộc sống thật bình yên, êm đềm.

Đối diện quán café là một tòa nhà cao cấp, màn hình lớn bên trên luôn phát sóng những thông tin mới nhất. Vào lúc Cố Sơ nhấp ngụm café đầu tiên, bóng Lâm Gia Duyệt chợt lướt qua màn hình, cùng với đó là tin tức cô ta cùng hợp tác với Lục Môn thực hiện dự án khai thác núi Tây Nại.

Thấy Lục Bắc Thần cũng đang xem, Cố Sơ cố tình ho vài tiếng. Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô, tỏ vẻ không hiểu. Cố Sơ cười quái lạ: “Năm xưa mà anh lấy thiên kim nhà họ Lâm thì bây giờ đã là con rể quý của một công ty đã lên sàn rồi đấy. Hối hận rồi chứ gì? Có phải cảm thấy cô Lâm bỗng nhiên rất nổi bật rất thu hút không?“.

Hai năm trước, việc kinh doanh của nhà họ Lâm bị ảnh hưởng vì cuộc khủng hoảng của Lục Môn. Trong lúc cấp bách, ông Lâm bị bệnh phải nhập viện, không lâu sau đã qua đời, một đống hổ lốn ấy đổ cả xuống đầu Lâm Gia Duyệt. Dường như tất cả mọi người đều đang muốn xem Lâm Gia Duyệt gây cười, cho dù trước kia cô ta có thủ đoạn cỡ nào thì sau khi mất đi sự bao bọc của bố thì đứng trước các nguyên lão trong công ty, cô ta vẫn chỉ là một cô gái nhỏ bé, yếu ớt. Nhưng Lâm Gia Duyệt này quả thật vẫn có chút năng lực, cứ thế chống đỡ qua được, hơn nữa hai năm nay thị trường của Lâm Thị mỗi ngày một rộng mở. Bây giờ sóng gió của Lục Môn đã qua, Lục Đông Thâm vững vàng nắm giữ thế cục, việc hai nhà một lần nữa hợp tác đúng là đáng vui đáng mừng. Mặc dù không ưa Lâm Gia Duyệt nhưng Cố Sơ không thể không thừa nhận trên màn hình, cô gái kia quả thật trưởng thành chín chắn, cũng thật sự giống một người đã bươn qua sóng gió, sống lại sau những khổ đau và lĩnh ngộ.

Lục Bắc Thần nhận ra Cố Sơ đang cười mình, tỏ vẻ khó xử: “Anh đang nghĩ không biết khi nào thì tên La Trì đó quay về“.

Cố Sơ bĩu môi: “Em thấy khó đấy, có Chloe cùng chơi với anh ấy, làm sao có thể về nhanh vậy được?“.

Lục Bắc Thần cười, “Chloe suốt ngày ầm ĩ muốn tới Cống Tốt ngắm gái đẹp, bây giờ tâm nguyện được hoàn thành. Chỉ khổ La Trì thôi, Chloe quá giỏi hành người“.

Giang Nguyên tự thú, chịu sự trừng phạt của pháp luật, tập đoàn ma túy sau núi cũng bị dẹp bỏ, cả một vùng anh túc được xử lý, thay bằng cây xanh. Vương Sơn trở thành tộc trưởng đời tiếp theo. Ông ta xóa bỏ quy định về hốc ký tử, khiến những người già trên sáu mươi tuổi không còn phải đối mặt với nỗi sợ hãi buộc phải chết. Nhưng đồng thời, Vương Sơn vẫn giữ sự sùng tín của người dân đối với quỷ núi. Nói theo lời của Vương Sơn thì chúng tôi đời đời kiếp kiếp sống dựa vào núi, cần có chỗ dựa tinh thần. Vì xã hội hiện đại ngày nay, chúng tôi đã mất đi quá nhiều chỗ dựa tinh thần rồi. Không có tín ngưỡng, con người sẽ rất đáng thương.

Tài nguyên của núi Tây Nại cuối cùng đã được khai thác một cách có ích. Tất cả nhờ vào sự hợp tác giữa Lục Môn và Lâm Thị. Hai tập đoàn tôn trọng sự sùng bái và kính trọng của người dân đối với núi rừng, không tùy tiện chặt phá hoang tàn, chỉ giúp cho mọi người biết thêm nhiều đến nét đẹp của núi Tây Nại, hơn nữa còn cung cấp cho Cống Tốt một lượng công việc lớn, giúp những thanh niên xa quê được trở về gây dựng quê hương.

Còn chị Dao, người con gái Mộc Thanh Dao vừa phong trần vừa chung tình ấy, sau khi biết được sự thật về cái chết của chồng chưa cưới đã đóng cửa nhà khách. Chị ấy mang hài cốt của anh ấy về quê cũ, để anh ấy được sống với quê hương. Nghe nói, chị Dao lại mở một nhà khách mới ở quê hương của chồng chưa cưới, cũng đặt tên là “Phong Nguyệt Cổ Đạo“.

La Trì nhận lời mời của Vương Sơn tới tham gia lễ tế núi. Qua vụ án Cống Tốt, anh ấy lập công lớn, được thăng chức, nhưng vẫn độc thân như trước. Nghe nói ngay cả tới cục trưởng cũng bắt đầu lo cho chuyện lớn cả đời của anh ấy, nhưng anh ấy vẫn vô tâm vô tính. Mỗi lần tới trước mộ Cố Tư, anh ấy lại ngồi cả một ngày sau đó kể trên trời dưới bể những công lao thành tích cho Cố Tư nghe.

Chloe lần này bám lấy La Trì tuyệt đối có lý do. Cậu ta quang vinh hoàn thành được việc tìm Vu Mã Toàn, còn nhận được thù lao không hề nhỏ, về những việc làm của Vu Mã Kính thì không thuộc phạm vi công việc của cậu ta, sau khi kết thúc, cậu ta bắt đầu kỳ nghỉ hơn một năm trời. Trước đó, La Trì từng miêu tả hết lời về nét đẹp của các cô gái Mộc Nhã khiến Chloe hưng phấn vô cùng. Vừa nghe tin La Trì tới Cống Tốt, cậu ta đã nhảy chân sáo đòi đi.

“Đàn ông kết hôn rồi xem ra cũng không đáng tin.” Cố Sơ uể oải nhìn anh nói: “Anh xem, Chloe bây giờ cũng có tình mới rồi, em còn tưởng anh ấy chung tình với anh lắm cơ“.

“Nói linh tinh.” Lục Bắc Thần phì cười.

“Bố ơi... Bố ơi...” Tiểu Lục Kiêu ngồi bên ríu rít gọi.

Cố Sơ quay đầu lại nhìn, thằng bé chẳng biết đã kẹp chiếc ví Lục Bắc Thần để trên bàn vào tay từ bao giờ, trong ví để một bức ảnh anh và Bắc Thâm chụp chung. Đó là thời đại học của họ, đó là bức ảnh bao nhiêu năm nay vẫn được để trong ví anh, chưa từng bị bỏ ra.

Tiểu Lục Kiêu đang chỉ vào ảnh kêu bố, dáng vẻ nghiêm túc khiến người ta không khỏi buồn cười, ít nhất thì Lục Bắc Thần đã cười phá lên. Đây cũng là chuyện khiến Cố Sơ đố kỵ nhất, con nhà người khác kiểu gì cũng học được cách gọi mẹ trước nhất, còn con trai họ lại biết gọi bố trước, khiến Cố Sơ tức nghiến răng: Thằng nhóc vô tâm này! Em khổ sở mang thai nó mười tháng mà nó lại gọi bố trước.

Tiểu Lục Kiêu vẫn đang dùng ngón tay nhỏ xíu chỉ vào bức ảnh. Cố Sơ chịu không nổi vẻ mặt đắc ý của Lục Bắc Thần, quay đầu nhìn con trai, bỗng thấy tay nó chỉ vào người đó, lập tức sửa lại: “Kiêu Kiêu, đó là chú ba, không phải bố, chú ấy giống hệt bố đó“.

Hai người giống nhau y như đúc, hệt như phô tô vậy. Tiểu Lục Kiêu nhận nhầm cũng là chuyện dễ hiểu.

Tiểu Lục Kiêu rõ ràng không hiểu Cố Sơ nói gì, nhìn vào bức ảnh một lúc lâu, sau đó lại chọc chọc tay vào mặt Lục Bắc Thâm: “Bố... Bố...“.

Cố Sơ vẫn còn muốn sửa, bị Lục Bắc Thần ngăn lại: “Kiêu Kiêu còn nhỏ, sau này lớn lên nó sẽ tự hiểu“.

Cố Sơ cũng không quản nữa, mặc cho Tiểu Lục Kiêu nghịch ví tiền.

“Thật ra em cảm thấy bây giờ anh hồi phục rồi, cầm dao phẫu thuật tuyệt đối không thành vấn đề.” Cố Sơ bắt lấy tay phải của anh, xoay ngón tay anh nghịch ngợm, “Với khả năng của anh, em tuyệt đối tin tưởng anh có thể cùng hợp tác với Smith“.

Lục Bắc Thần xoay tay lại nhẹ nhàng nắm chặt tay cô: “Anh ấy à vẫn quen tiếp xúc với người chết, đơn giản hơn nhiều, không có quá nhiều quan hệ qua lại, nhà chúng ta chỉ cần một bác sỹ chính tiền đồ rộng mở như em là đủ rồi. Em phụ trách sinh, anh phụ trách tử, thế là các chuyện to lớn của con người nhà chúng ta chiếm cả“.

Hiện tại, phòng thực nghiệm của anh càng lúc càng lớn. Vì gia đình sống tại Thượng Hải nên anh cũng chuyển các công việc ở Mỹ về Trung Quốc, có điều có lúc bay qua bay lại cũng khá phiền phức. Nhưng Phan An và Ngữ Cảnh cũng đã có thể làm việc độc lập, nhất là Ngữ Cảnh, cậu ấy trưởng thành rất nhanh, bây giờ cũng có chút tiếng tăm rồi.

Cố Sơ mím môi: “Sinh tử gì chứ, khó nghe chết đi được“.

Lục Bắc Thần cười dịu dàng, “Thực tế là anh hy vọng em ở lại ngoại khoa thần kinh hơn, sắp lên được chức phó chủ nhiệm rồi, kết quả em lại chuyển tới khoa tim, bắt đầu lại từ đầu“.

“Tiếu Tiếu về nước cũng phải bắt đầu lại mà, huống hồ là em? Nhưng em suy nghĩ rất rõ ràng, khi cần chữa não cho anh em ở ngoại khoa thần kinh là ok. Bây giờ não anh không sao rồi, dĩ nhiên em phải chuyển qua tim mạch. Anh đã làm phẫu thuật tim, em phải thường xuyên quan sát anh, còn chuẩn bị tinh thần chăm sóc anh cả đời“.

Lục Bắc Thần yêu chiều nói: “Em lúc nào cũng có lý“.

Ngực anh có thêm một vết sẹo, tất cả mọi người đều nói là vì anh từng làm phẫu thuật tim. Có lúc anh cứ cảm thấy có chỗ nào đó khác lạ nhưng khi hỏi Smith và Cố Sơ, họ lại không giống như đang giấu giếm chuyện gì. Giải quyết được tụ máu trong não, ngay cả tim cũng khỏe mạnh rồi. Chỉ có điều mỗi lần tới ngày giỗ của Bắc Thâm, tim anh lại ngâm ngẩm đau.

“Tim anh không có vấn đề gì thật chứ?” Anh bất chợt hỏi.

Cố Sơ chống tay lên má, nhìn anh nghiêm túc hỏi: “Anh hy vọng mình là một người bệnh lắm à?“.

Lục Bắc Thần phì cười, cũng không hỏi thêm nữa.

Nhân viên bê một cái đĩa đi lên, khẽ nói: “Xin lỗi anh chị, làm phiền một chút. Hôm nay là kỷ niệm năm năm thành lập của cửa hàng, mỗi một bàn chúng tôi sẽ tặng thêm một đĩa hoa quả. Đây là đĩa cam, hai anh chị dùng từ từ“.

Cả một đĩa cam đầy ắp, tươi ngon, những cái tăm được bọc sặc sỡ xếp đều đặn một bên. Lục Bắc Thần chọn lấy một cái, xiên một miếng cam, đưa tới bên miệng Cố Sơ: “Há miệng nào“.

Đây là món Cố Sơ thích ăn nhất, cô ăn rất vui vẻ.

Lục Bắc Thần lại xiên thêm miếng nữa, đang định bỏ vào miệng thì Cố Sơ giật mình bắt lấy cổ tay anh: “Này, anh quên là anh dị ứng cam à? Làm con trai cũng không ăn được cam như anh“.

Động tác của Lục Bắc Thần đột ngột ngừng lại. Anh nhìn Cố Sơ rồi lại nhìn miếng cam trên tay, lát sau mỉm cười, đưa tới bên môi cô: “Nào, thêm miếng nữa“.

“Sao anh hồ đồ quá vậy.” Cố Sơ giật mình, há miệng ăn trọn miếng cam.

Lục Bắc Thần ngắm cô ăn, cười dịu dàng, bất chợt giơ tay xoa đầu cô. Cố Sơ chỉ cảm thấy hạnh phúc, ánh nắng chan hòa, nụ cười của anh thật mê người, cô cũng cười theo ngây ngốc.

Nhưng cười mãi, cười mãi, nụ cười của cô tắt dần.

Cô từ từ ngước lên, nhìn khuôn mặt Lục Bắc Thần, nhìn mãi nhìn mãi. Một cơn gió lướt qua, cô bỗng cảm thấy rùng mình.

Di động trong tay Lục Bắc Thần vang lên, anh đánh mắt nhìn qua rồi đứng dậy bế Tiểu Lục Kiêu lên: “Dì xong rồi, đi thôi“.

Anh giơ tay về phía cô, nụ cười vẫn vậy.

Cô nhìn tay anh chăm chú, rất lâu sau mới giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy.

Cái bóng của một nhà ba người dần dần hòa vào biển người...

HẾT

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv