Hà Nại tỏ ra ung dung, “Em thế nào anh không biết, còn anh đã coi em là bạn bè rồi”.
Câu này đã giải thích được những thắc mắc của anh ta một cách hợp tình hợp lý. Mặc dù Cố Sơ cảm thấy có chút bất thường nhưng cũng không tìm ra được sơ hở.
“Đây chính là chuyện anh định nói với tôi?” Cô lại hỏi.
Hà Nại nâng ly lên, “Anh đã nói chỉ muốn tâm sự, em lại không tin. Thấy chưa, anh chỉ muốn trò chuyện thân tình với em, vốn không có ý khơi lại nỗi đau cũ của em”.
Cố Sơ khẽ lắc đầu. Tất cả đều đã trôi qua rồi, dù có đau khổ cách mấy, lâu dần cô cũng phải bước qua thương đau.
“Đúng rồi, em tìm Bắc Thâm có việc gì vậy?” Hà Nại tò mò về việc làm hôm nay của cô.
Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra cô tìm Lục Bắc Thâm chẳng mời chỉ để mời anh ấy tới nhà ăn cơm, cô tin rằng chính Bắc Thâm cũng nhận ra điều này, chỉ vì phép lịch sự nên không gạn hỏi mà thôi. Vốn không định nói vì cảm thấy đề tài này chỉ có Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm mới có thể trả lời được, nhưng bất chợt cô nhớ tới mối quan hệ giữa Hà Nại và Lục Môn, lập tức như được tiêm thuốc hưng phấn.
“Hỏi anh cũng vậy thôi.” Cô nói.
Hà Nại nhìn cô khó hiểu, “Gì cơ?”.
“Anh làm việc trong Lục Môn rất lâu rồi phải không?” Cố Sơ hỏi.
“Cũng mấy năm rồi.” Hà Nại nói.
“Năm Bắc Thần gặp tai nạn, anh đã tới Lục Môn chưa?”
Hà Nại lắc đầu, “Lúc đó anh vẫn chưa vào Lục Môn”.
Đáy ánh mắt Cố Sơ thoáng vẻ thất vọng.
“Nhưng em cũng biết thân phận của anh đấy. Mặc dù anh là người tới muộn nhất trong bốn trợ lý đặc biệt nhưng rất nhiều chuyện của Lục Môn, anh đều biết rõ. Chỉ cần câu hỏi của em không đề cập tới vấn đề riêng tư, anh nghĩ chưa biết chừng anh có thể giúp em.” Hà Nại trả lời chân thành.
Cố Sơ nghĩ cũng phải, bèn hỏi ngay: “Anh biết chuyện về mẹ ruột của Bắc Thần không?”.
Hà Nại không ngờ cô lại hỏi câu này, ngẩn người giây lát, “Em biết chuyện của họ?”.
Cố Sơ cũng không định giấu giếm bèn gật đầu.
Thấy vậy, Hà Nại cười: “Xem ra ở trong lòng cậu ấy, cô rất quan trọng, cả chuyện này cậu ấy cũng kể cho cô”.
Chuyện này… có gì để phải giấu giếm đâu? Cố Sơ thầm lẩm bẩm trong lòng. Đôi mắt của Hà Nại cũng có thể so với Lục Bắc Thần, có thể nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô, “Chuyện này ngoài người của Lục Môn ra, bên ngoài không ai biết cả”.
Bả vai Cố Sơ run lên.
Hà Nại lại giải thích, “Em cũng đừng hiểu lầm. Đây cũng không phải bí mật gì phải giấu kín. Dù sào thì nó cũng dính dáng tới thể diện của Lục Môn, thế nên mọi cố gắng né tránh không nhắc tới. Ở ngoài, Lục Môn vẫn luôn nói rằng Tần Tô sinh bốn cậu con trai. Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm cũng chưa từng thanh minh về chuyện Tần Tô không phải mẹ ruột của họ”.
Cố Sơ nhớ đến Tần Tô, dù là lần đầu gặp mặt hay là cuộc gặp mặt ngày hôm qua, Tần Tô đều lấy tư cách một người mẹ quyết định mọi thứ của Lục Bắc Thần. Nếu không phải vì biết được thân thế của anh, cô chắc chắn sẽ tin rằng Tần Tô chính là mẹ anh.
“Liên quan đến mẹ ruột của cậu ấy, anh cũng nghe qua.” Hà Nại nói.
Thật ra cô đã biết được không ít, duy chỉ còn một điểm nghi vấn. Cô hỏi: “Mẹ ruột anh ấy qua đời khi nào vậy?”.
Hà Nại suy nghĩ rồi đáp: “Có lẽ là khi Lục Bắc Thần còn chưa đi du học”.
Gì cơ?
Trái tim Cố Sơ chợt run rẩy, một dự cảm chẳng lành cứ thế nảy sinh.
Cô vô thức cuộn chặt tay lại, nói tiếp: “Cụ thể là lúc nào… anh biết không?”.
“Cô thật sự hỏi đúng người rồi, mấy năm trước nhà họ Lục di dời phần mộ ra nước ngoài, mộ của mẹ ruột họ cũng được chuyển vào nhà họ Lục. Sức khỏe của lão gia không tốt, năm nào tôi cũng thay ông ấy tới thăm nom phần mộ của nhà họ Lục.” Hà Nại nhẹ nhàng trả lời, “Năm xưa nghe nói sau khi lo xong tang lễ cho mẹ, Lục Bắc Thần mới ra nước ngoài, tôi nhớ loáng thoáng thời gian khắc trên bia mộ là khoảng trước sau Tiết Thanh minh”.
Một tiếng nổ ầm vang trong đầu Cố Sơ, ngay sau đó não bộ trống rỗng, hơi thở đột ngột trở nên dồn dập.
Hà Nại khẽ chạm vào cô, “Em không sao chứ?”.
Cô chẳng còn nghe rõ anh ta nói gì nữa.
…
Cả chiều làm việc, Cố Sơ không biết mình đã trải qua kiểu gì. Cô cùng với bác sỹ đi kiểm tra và khám bệnh, trên thực tế người bệnh nói gì cô hoàn toàn không nghe rõ, vì vậy cũng kê nhầm đơn thuốc. Cũng may bác sỹ phát hiện ra, mắng cho cô một trận.
Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng tay run bần bật. Các bác sỹ khác nhìn thấy còn tưởng cô bị ảnh hưởng sau trận mắng, lần lượt tới an ủi, cô chỉ gật đầu cho có, thực tế là đối phương đã nói gì cô hoàn toàn không biết.
Lòng cô tắc nghẹn, thậm chí hít thở sâu cũng không thể làm dịu bớt nỗi đau đang lan tràn. Cô muốn tìm ai đó nói chuyện, chia sẻ hết những đau đớn khó mà đè nén này. Vậy mà người thật sự có thể hiểu cô, quá ít ỏi.
Lúc đứng trên hành lang, cô bắt gặp Cố Khải Mân vừa kết thúc một ca mổ. Gặp được anh ấy, cô như gặp được cứu tinh, vội tiến tới hỏi tình hình của Tiếu Tiếu. Cố Khải Mân nhận ra cô có chút thất thường bèn nói ở trường Thiên Thiên có chuyện, Tiếu Tiếu đã xin nghỉ để đi giải quyết, rồi hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Cố Sơ mơ mơ hồ hồ, lắc đầu nói không sao.
Nếu có Tiếu Tiếu ở đây thì tốt biết bao, cậu ấy là người duy nhất cô có thể trút bầu tâm sự.
Cứ thế mơ màng tới tận khi hoàng hôn buông xuống, Lăng Song lại gọi điện tới. Cố Sơ bắt máy, chẳng còn hứng thú đấu võ mồm với cậu ta như mọi khi. Không ngờ chính Lăng Song cũng đang buồn, bèn hỏi cô: “Nghe nói cậu đã tới bến Thượng Hải, có gặp được Bắc Thâm không? Anh ấy sao rồi?”.
Phản ứng của Cố Sơ có chút chậm chạp, cũng chưa hiểu sao cậu ấy biết chuyện cô tới bến Thượng Hải, miệng lẩm bẩm: “Vẫn ổn”.
Ở đầu kia, Lăng Song thở dài nặng nề, lát sau bèn nói: “Lâu lắm rồi chúng ta không tụ tập nhỉ. Cũng chẳng biết bây giờ Tiêu Tiếu Tiếu ra sao, lúc chưa kết hôn, cậu ta là thành phần tích cực kêu gào tụ tập nhất”.
Cậu ấy huyên thuyên ở đầu kia, nhưng không còn cái vẻ ngông nghênh như mọi khi, giọng nói trầm buồn như cà gặp sương muối. Nếu là bình thường, Cố Sơ chắc chắn sẽ có tâm trạng mừng thầm, thậm chí khích cậu ấy vài câu. Nhưng hôm nay, chẳng biết ai lây cho ai mà sóng điện thoại cũng trở nên buồn bã.
“Lăng Song.” Cố Sơ không hiểu tại sao mình lại nói với cậu ấy những lời này. Có lẽ ngoài Tiếu Tiếu ra, Lăng Song là người duy nhất có chung kỷ niệm với cô chăng. Cô nói: “Tôi đã làm tổn thương một người, tới mức ngay cả tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, phải làm sao đây?”.
Nếu là trước đây, Lăng Song chắc chắn sẽ chế giễu.
Nhưng hôm nay, nghe xong, cậu ấy nhẹ nhàng đáp: “Thật ra có lúc tôi cũng mong mình là người làm tổn thương anh ấy”.
Cố Sơ biết Lăng Song đang muốn nói tới Lục Bắc Thâm, trái tim chợt đau nhói dữ dội.
“Vậy thì cậu phải đối xử tốt với anh ấy gấp bội.” Lăng Song hít sâu rồi nhẹ nhàng thở hắt ra, “Cố Sơ, không phải ai cũng có thể bất chấp tất cả để yêu, tôi ngưỡng mộn cậu. Thế nên, nếu cậu cảm thấy có lỗi với Lục Bắc Thần thì hãy đối xử tốt với anh ấy. Anh ấy vì cậu mà quay lại, cậu cũng phải mãi mãi ở bên anh ấy”.
Một câu nói chân chất nhất của Lăng Song nhưng lại như một ngọn đèn sáng, xua tan mọi mơ hồ cho Cố Sơ. Cô như bắt gặp một khoảng trời sáng tỏ, nỗi đau cũng sụp đổ.
Đúng vậy, cô phải đối tốt với anh, phải tốt với anh hơn bất kỳ người nào trên thế gian này.
“Cảm ơn cậu.” Cố Sơ nói.
Lăng Song cười khổ, “Đây hình như là lần đầu tiên cậu nói cảm ơn tôi”.
“Đúng vậy.”
“Tôi và cậu ầm ĩ bao năm cũng là bạn bè, nói cảm ơn gì chứ.” Giọng Lăng Song khô khốc.
“Cậu cũng phải đối xử tốt với anh ấy.”
“Gì cơ?”
“Mặc dù tôi không rõ giữa cậu và Bắc Thâm đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi nghĩ đây là duyên phận. Nếu ông trời đã sắp xếp cho hai người tái ngộ thì nhất định là có ý nghĩa.”
Đầu kia trầm mặc rất lâu rồi nói: “Cảm ơn cậu.” Nghe có chút nghẹn ngào.
“Mượn câu nói ban nãy của cậu, bạn bè mà, cảm ơn gì chứ.”
…
Đêm khuya, Cố Tư đã đi ngủ từ lâu. Cố Sơ không quay về phòng ngủ mà thắp một ngọn đèn, nằm nghiêng trên sofa đợi Lục Bắc Thần.
Tiếng tivi cực bé, cô cũng chẳng tập trung xem, cứ nhìn ngây ngốc lên màn hình, ký ức bị kéo trở về thời đại học. Đó là quãng thời gian cảnh xuân mờ ảo như khói sương, ngọc lan rụng đầy mặt đất, cây lá um tùm.
Đã mấy ngày không gặp Lục Bắc Thần, khi gặp lại, khuôn mặt anh đã gầy rộc đi trông thấy. Cô nói chia tay anh, nói rất nhiều lời tổn thương, anh chỉ nói: Đừng đùa nữa…
Chính cô đã bỏ quên những bi thương nơi đáy mắt anh, còn tưởng anh đau khổ vì chia tay.
Nước mắt rớt xuống, lã chã như hạt châu rơi.
Cô không nên tin lời anh, vì vốn dĩ đã hiểu anh là người luôn giấu mọi tâm sự vào trong.
Ký ức tan vỡ, hình ảnh trong đầu càng lúc càng trôi xa. Cô như bước vào một linh đường, trên ảnh là một người phụ nữ rất đẹp. Mọi người xung quanh đều đang bật khóc, chỉ có một người không khóc.
Người đó quỳ bất động trước linh đường.
Chính là Lục Bắc Thần.
Nước mắt cô càng rơi dữ dội, nỗi đau khổng lồ tràn lên lồng ngực, hòa cùng nước mắt tí tách rơi.
Trong mơ hồ, dường như có một bàn tay ấm áp đang lau nước mắt cho cô, dịu dàng mà xót xa.
Cố Sơ mở to mắt.
Trong ánh sáng vàng nhạt, gương mặt của Lục Bắc Thần như thực như mơ. Anh ngồi trên sofa, ngắm cô từ trên xuống, ngón tay gầy dừng lên trên gò má cô. Cô sững sờ nhìn anh, từng hơi thở cuộn theo mùi hương mát mẻ ấy.
“Sao không về phòng ngủ?” Anh cúi đầu nhìn cô, cất giọng dịu dàng.
Lúc ấy Cố Sơ mới ý thức được chẳng biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, khóe mắt hơi lạnh, còn ươn ướt. Cô ngồi dậy, lập tức ôm chầm lấy anh, còn chưa kịp nói câu “Anh về rồi” thì nước mắt đã vô dụng rơi xuống.
Anh cảm nhận được bả vai thấm ướt, nhẹ nhàng kéo cô ra, nhìn cô rơi nước mắt dưới ngọn đèn, nhất thời có chút bối rối. Anh vội rút giấy lau nước mắt cho cô, dỗ dành, “Chuyến bay hơi trễ giờ, không phải anh cố tình về muộn đâu”.
Cố Sơ khẽ lắc đầu rồi lại ghì siết lấy anh, hít hà mùi hương của anh, lúc này mới chắc chắn anh là thật, anh đã trở về. Lục Bắc Thần một tay ôm cô, một tay không ngừng đưa khăn giấy cho cô. Một người trước giờ ăn nói lanh lợi như anh, đối mặt với một người đang khóc trong im lặng như cô bỗng trở nên ngốc nghếch, vụng về.
“Em nằm mơ.” Cô hơi nghẹn lời, vùi mặt vào cổ anh, “Anh quay về là tốt rồi”.
Lục Bắc Thần ấm lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, “Ngốc ạ”.
Cô càng dính sát vào anh, quyến luyến không thôi.
“Về phòng ngủ đi.” Anh biết cô vẫn đang đợi anh, điều này khiến con tim anh nhói đau, ngứa ngáy.
Cố Sơ khẽ gật đầu nhưng vẫn nép trong lòng anh, “Bế em đi”.
Cô như một đứa trẻ cuối cùng cũng đợi được người lớn trở về khiến anh chỉ càng thêm yêu thương và che chở. Anh lập tức bế cô lên, trở về phòng ngủ.
Cố Sơ nằm co người trên giường, vẫn còn ôm rịt lấy cánh tay anh.
Thấy vậy anh dở khóc dở cười, cúi người xuống, xoa đầu cô, “Anh trông em ngủ”.
“Anh không ngủ sao?” Cố Sơ trở nên cảnh giác.
Từ lúc về tới giờ, anh còn chưa thay quần áo.
Lục Bắc Thần cảm thấy lần này trở về, cô dựa dẫm anh một cách khác thường, khiến anh cảm thấy ấm áp, sâu tận đáy lòng như có thứ gì mềm mại đang sinh sôi, giọng nói của anh cũng trở nên êm ái hơn, “Bên phía phòng thực nghiệm còn công việc, anh phải qua đó một chuyến”.
“Muộn vậy rồi anh còn đi nữa?” Cố Sơ giữ chặt cánh tay anh.
Thấy vậy, Lục Bắc Thần nhẫn nại trả lời, “Anh đợi em ngủ rồi mới đi”.
Cố Sơ bám lấy anh, không nỡ rời, rất lâu sau mới nói: “Nhưng… họ đều đang đợi anh, đúng không?”.
“Không sao.” Lục Bắc Thần bấu má cô, nửa đùa nửa thật, “Họ đều biết anh là người đã có gia đình, tới muộn có thể thông cảm được”.
Chloe và Ngữ Cảnh vừa xuống máy bay đã tới thẳng phòng thực nghiệm. Đáng nhẽ anh cũng phải tới đó như họ, nhưng lại muốn về thăm cô rồi tới. Trước khi đi, Chloe nhìn anh với vẻ lạ lùng rồi nói: Đứng trước người đẹp, ngay cả mạng người cũng không màng nữa hả?
Ngữ Cảnh thì rất cởi mở, cãi lại Chloe: Giáo sư của chúng tôi quay về để sáng tạo sinh mệnh.
Lục Bắc Thần cảm thấy Ngữ Cảnh cũng học thói xấu của Chloe rồi.
Cố Sơ nghe xong câu ấy, cõi lòng như sóng cuộn biển trào, khóe mắt chợt ửng đỏ: “Có gia đình rồi mà anh đành lòng quay về rồi lại đi ư?”.
Lục Bắc Thần hơi sững người, cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, rồi lát sau bật cười. Anh những tưởng cô sẽ giận hờn vì lời nói nhắng nhít của anh ban nãy, không ngờ cô lại nói vậy. Cảm giác này thật kỳ diệu, kỳ diệu như hai con người đang hòa mình vào sinh mệnh của nhau.
“Sơ Sơ.” Anh lẩm bẩm, “Vụ án đang gặp khó khăn, không còn cách nào khác. Thế này đi, đợi vụ án này kết thúc, chúng ta sẽ đi du lịch xả hơi.” Anh từng đưa cô tới đảo Cổ Lãng nhưng là với thân phận Lục Bắc Thâm; anh từng cùng cô quay lại Cổ Lãng nhưng từ đầu tới cuối không dám thừa nhận mình trước mặt cô. Anh muốn cùng cô có một chuyến du lịch thực sự, là anh – Lục Bắc Thần và cô – Cố Sơ, giản dị nhưng khó quên.
“Được.” Cố Sơ mừng rỡ, rồi vòng tay quanh cổ anh, “Thật ra em không trách anh, em không hiểu anh nữa sao? Anh tới phòng thực nghiệm cũng được nhưng phải dẫn anh theo”.
Lục Bắc Thần nhướng mày, “Muộn lắm rồi”.
“Ngày mai em được nghỉ.” Cô cọ cọ mặt vào lòng anh như một con mèo, “Thế nên anh không được bỏ rơi em. Anh mà phải làm việc thì em làm cùng anh”.
~Hết~
Đã sửa bởi diep diep lúc 06.04.2016, 10:12.