La Trì vừa nghe câu này, thái độ lập tức mềm xuống, đi tới trước cười trừ: “Đừng đừng đừng, cậu cố ý chọc tôi phải không? Được, tôi ra ngoài gõ cửa lại còn không được hay sao?”.
Dứt lời, anh ấy quay người đi ra ngoài.
“Không phải tôi không muốn nhận.” Lục Bắc Thần lên tiếng ngăn hành động của anh ấy lại.
La Trì vừa nghe xong câu này, mắt lập tức sáng lên, quay trở lại ngay.
“Vấn đề mấu chốt là anh nghi ngờ nhà điêu khắc đó cũng phải có chứng cứ mới được.” Lục Bắc Thần dựa cả người về sau, giọng điệu hờ hững, đặt tập tài liệu trong tay lên mặt bàn, gõ gõ, “Tôi hoặc phòng thực nghiệm của tôi cũng không thể giúp cậu đi tìm đống thi thể đó được, phải không? Tài liệu tôi đã xem rồi, trước mắt, tôi không giúp được gì cho cậu”.
La Trì nói luôn miệng, “Được được được, chứng cứ bọn tôi sẽ đi tìm. Cậu bận rộn trăm công ngàn việc, chẳng phải là vì muốn đặt lịch hẹn với cậu trước sao”.
Lục Bắc Thần tỏ vẻ bình thản, “Tôi sẽ căn cứ theo tình hình cụ thể để sắp xếp nhân lực phòng thực nghiệm”.
“Vậy thì tốt.” La Trì xoa hai tay, cười có chút miễn cưỡng.
“Còn việc gì không?” Lục Bắc Thần rút tập tài liệu tiếp theo, mở ra, thấy La Trì vẫn đứng im đó bèn khẽ hỏi.
Sắc mặt La Trì lộ rõ vẻ ngượng ngập. Đừng nói là anh, ngay cả Cố Sơ đứng bên nghe cũng cảm thấy có chút thiếu tự nhiên, đang muốn gợi ý cùng đi ăn trưa thì La Trì lên tiếng: “Vậy tôi đi trước, có chuyện gì liên lạc điện thoại nhé”.
Khi sắp ra tới cửa thì anh ấy dừng bước, quay đầu nhìn Lục Bắc Thần, “Đúng rồi, di động của cậu mãi vẫn không liên lạc được”.
Lục Bắc Thần trầm ngâm giây lát, nói: “Chắc là tín hiệu không tốt”.
La Trì gật đầu, nghĩ gì đó rồi lại nhìn về phía Cố Sơ, “Em có muốn đi cùng anh không? Anh đưa em về bệnh viện”.
Cố Sơ đọc được chút lo lắng trong ánh mắt La Trì, cảm giác hình như anh ấy có điều muốn nói, bèn gật đầu, nhìn Lục Bắc Thần, “Vậy em cũng…”.
“Em ở lại.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng buông một câu.
Cố Sơ hơi sững người, lập tức đánh mắt về phía La Trì, La Trì thấy thế bèn rời đi trước.
Phòng làm việc rơi vào một bầu không khí yên ắng, không còn chất giọng ồn ào của La Trì. Cố Sơ bất chợt cảm thấy không quen lắm, cảm giác khác lạ như có như không tận đáy lòng dần dần xuất hiện. Cô nhìn gương mặt hơi nghiêng đang cúi xuống của anh, cảm giác ấy càng như cỏ hoang leo ra khắp trái tim.
“Trưa nay em muốn ăn gì?” Lục Bắc Thần hỏi một câu nhưng vẫn vùi đầu vào tập tài liệu.
Cố Sơ nào còn bụng dạ ăn uống? Nhớ tới biểu cảm ban nãy của La Trì lúc ra về, còn cả sự ngượng ngập trong nụ cười của anh, suy nghĩ giây lát, cô bèn bước lên, nhẹ nhàng nói: “Em cảm thấy anh hơi quá đáng với La Trì rồi”.
“Vì chuyện gõ cửa?”
“Không phải.” Cố Sơ dựa vào bên cạnh bàn làm việc, cúi đầu nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út, “Em muốn nói tới thái độ của anh”.
Anh ngẩng đầu lên, vô thức liếc qua ngón áp út của cô, sự phức tạp hiện lên trong khoảnh khắc, nhưng cũng lập tức bình thản trở lại rất nhanh, “Thái độ? Trước nay anh vẫn cư xử với cậu ấy như vậy”.
Cố Sơ há hốc miệng, lát sau lắc đầu. Thôi bỏ đi, tất cả đều là chuyện của cảm giác, nói cũng chẳng thể biểu đạt rõ ràng, chi bằng nói chuyện cụ thể là hơn: “La Trì căng thẳng vì vụ án này như vậy cũng đều vì anh cả, ban đầu anh ấy cố hết sức muốn thông qua Ngải Hân để điều tra nguyên nhân anh bị tai nạn, sau đó từ buổi triển lãm mới phát hiện ra dấu vết. Nói cách khác, anh ấy đang chạy đôn chạy đáo vì chuyện của anh”.
Lục Bắc Thần ngước mắt lên nhìn cô, nhìn rất lâu.
Cố Sơ bị anh nhìn tới nỗi cả cơ thể cứng đờ, cô cúi đầu đan ngón tay vào nhau. Cô cảm thấy anh đã đứng dậy, đi về phía mình. Lát sau, bàn tay anh khoác qua vai cô, sự ấm nóng của lòng bàn tay qua lớp vải mỏng làm bỏng da thịt cô.
Cô bị anh kéo tới trước ghế. Anh ấn nhẹ lên bả vai cô, cô bèn ngồi xuống chiếc ghế anh vừa ngồi.
“Sơ Sơ.” Anh chống hai tay lên tay vịn của ghế, cúi người xuống, bọc cô trong vòng tay mình, “Chuyện của Ngải Hân liên quan đến anh, anh chắc chắn sẽ điều tra. Nhưng em phải hiểu, anh không muốn em cuốn vào vụ án, dù là vụ án xảy ra bây giờ hay về sau”.
“Vì sao chứ?” Cố Sơ ngạc nhiên.
Anh giơ tay, từng ngón tay gầy rơi xuống đầu mày cô, nói khẽ: “Thành tích hiện tại của em có được không dễ dàng, phải tập trung hết sức lực vào công việc và tiền đồ của em. Vụ án tiến triển ra sao không phải là chuyện em cần bận tâm”.
“Nhưng mà…” Nhưng cô rất muốn giúp anh, giống như khoảng thời gian trước được làm trợ lý cho anh, mặc dù cứ thỉnh thoảng anh lại sưng mặt lên với cô, nhưng không thể không thừa nhận quãng thời gian đó cô sống rất trọn vẹn, cũng rất hạnh phúc.
“Không nhưng nhị nhiều.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng, “Sức lực của con người là có hạn. Em để tâm một bên thì ắt sẽ hờ hững một bên. Hứa với anh, em đừng xen vào, cũng đừng hỏi han chuyện vụ án nữa”.
Nghe xong, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cô cũng biết lời anh nói không phải là không có lý, đành miễn cưỡng gật đầu. Thấy cô đã nhận lời, anh mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Hơi thở của anh phả vào trán cô, mùi diệt khuẩn thường ngày đã giảm bớt đi chút, đã bị thay thế bằng hương sữa tắm và mùi hương thơm tho của nước cạo râu. Không hiểu sao, Cố Sơ có chút căng thẳng, vô thức đẩy anh ra.
Lục Bắc Thần không ngờ cô lại bất thình lình có động tác này, hơi ngẩn ra.
Cố Sơ ý thức được mình đã phản ứng thái quá bèn đứng dậy, ngượng ngập liếm môi, khẽ nói: “Em… đói rồi”.
Anh nhìn cô không rời mắt, lát sau giơ tay về phía cô, “Đi thôi, đưa em đi ăn cơm”.
Cố Sơ nhìn chằm chằm vào bàn tay lớn của anh, rất lâu sau mới từ từ đưa tay mình qua.
Anh nắm chặt lấy.
…
Buổi tối là ca trực của Cố Sơ, mấy ngày tới tới lượt cô cấp cứu, bận tới bù đầu. Hơn nửa năm nay cô luân phiên qua các khoa, không thích nhất chính là khoa Sản, được hưởng niềm vui đón những sinh linh mới ra đời nhưng cũng nhìn thấy không ít không ít bé ra đi, mỗi lần như vậy tâm trạng cô đều hết sức nặng nề. Giống như lúc này đây cô nhận một ca cấp cứu, một cô gái trẻ tự động ở nhà uống thuốc phá thai, kết quả chảy máu không cầm được. Do tình hình cấp bách, cô ta đã tự gọi đến trung tâm cấp cứu.
Cùng với bác sỹ khoa Sản bận ruột suốt gần hai tiếng đồng hồ, cô gái kia cuối cùng cũng qua được thời kỳ nguy hiểm. Cô ta nằm trên bàn mổ, cả người nhợt nhạt như ma, thuốc mê còn chưa hết nên vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc Cố Sơ thu dọn dụng cụ thì nghe y tá gây mê nói: “Nghe nói là bị bạn trai đá”.
“Mấy chuyện này đâu có mới mẻ gì.” Bác sỹ khoa Sản tỏ vẻ thản nhiên, giọng điệu cũng nhạt nhòa.
Cố Sơ tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà gã bạn trai đó vẫn chưa đến?”.
“Là bố mẹ cô ta ký tên, gã đó chắc chắn là không tới rồi.” Y tá thở dài, “Nghe y tá ở kho máu nói, mẹ của cô gái gọi điện cho gã kia chửi um một trận, gì mà đã đồng ý kết hôn rồi giờ lại lật lọng. Tôi nghĩ chắc họ đã đến bước bàn chuyện cưới hỏi rồi, lúc này mà còn bị đá thì con gái làm sao chịu nổi”.
“Không chịu nổi thì tự chà đạp bản thân thế này à? Còn hy sinh cả đứa con? Đứa bé có vô tội không?” Bác sỹ lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhìn giờ, “Được rồi, năm phút nữa gọi cô ta dậy”.
Sau khi bác sỹ đi khỏi, người trợ lý giúp việc bên cạnh cười cười: “Nhìn thấy chưa, người ta không thích vậy đâu”.
Đừng nói vị bác sỹ kia khó chịu, ngay cả Cố Sơ cũng cảm thấy lạnh người. Bước vào khoa Sản, cô cứ như luôn nhìn thấy vô số linh hồn các thai nhi đang bay lượn trên đầu.
“Bác sỹ Cố, nghe nói bạn trai cô về rồi?” Người trợ lý cười hì hì, hỏi.
Cảnh Lục Bắc Thần đưa cô tới bệnh viện đã bị mấy cô y tá trong trạm nhìn thấy, trong đó có người nhận ra Lục Bắc Thần, sự tình lập tức đồn ầm khắp bệnh viện.
Cố Sơ cũng không định giấu giếm, cứ thẳng thắn thừa nhận, “Phải, anh ấy về rồi”.
“Đúng là phúc lớn mạng lớn.” Trợ lý chân thành nói: “Nói theo lời các cụ ngày xưa thì “Đại nạn không chết ắt có phúc về sau”. Tôi thấy, chuyện tốt của hai người chắc cũng sắp đến rồi chứ?” Dứt lời, cô ấy gõ lên chiếc nhẫn của cô.
Cố Sơ cười: “Linh tinh.” Rồi cô chỉ vào đồng hồ, “Nhìn kìa, đừng để bị ăn mắng đấy”.
“Không phải tôi nhiều chuyện, nhìn thấy chưa, một ví dụ đầy máu đang bày ra trước mắt kia kìa.” Người trợ lý chỉ vào cô gái trên bàn mổ, “Kết hôn rồi còn trở mặt được nữa là chưa kết hôn. Bạn trai cô đẹp trai như vậy, phải trông chặt một chút”.
“Được được được, xin ghi nhận lời chỉ dạy của cô.”
Sau khi ra khỏi phòng mổ, tâm trạng của cô không còn thoải mái như ban nãy nữa.
Sau khi trở về, Lục Bắc Thần không nhắc tới chuyện tìm chiếc nhẫn, hẹn cô ở nhà hàng cũng không nhắc tới chuyện kết hôn. Tối đó anh đang xem “Bá Vương biệt Cơ”, câu thoại ấy tới giờ vẫn còn văng vẳng bên tai cô: Ta nghĩ, hôm nay là ngày ta và chàng ly biệt…
Cô siết chặt tay nhưng bị chiếc nhẫn cứa vào đau đớn…
…
Trên đường đi về phòng trực, ngang qua trạm y tế, hai cô y tá đang trực ca đêm, một trong hai người đang kể chuyện ma, người còn lại lắng nghe. Đã hơn chín giờ tối, hành lang im phăng phắc, thế nên một số tình tiết mà cô y tá kia kể cũng lọt vào tai Cố Sơ. Cô bước tới trước, cầm sổ ký một chữ, cô y tá đang nghe câu chuyện có lẽ quá nhập tâm nên bất thình lình nhìn thấy một cái bóng trắng lướt qua, cô ta giật mình cũng làm cô y tá đang kể chuyện kia rợn người.
Sau khi nhìn rõ người xuất hiện, cô y tá mới vỗ ngực, “Bác sỹ Cố, là chị à”.
Cố Sơ nhìn giờ trên tường, thì thầm, “Đêm hôm mà kể chuyện ma hả? Trực đêm không sợ à?”.
Cô y tá kể chuyện cười hì hì, “Tại tối hôm qua em xem một bộ phim ma về đề tài vị hôn phu, xem xong cảm thấy rất xúc động nên kể cho cô ấy nghe. Bác sỹ Cố, chị từng xem bộ phim đó chưa?”.
“Chị không hứng thú lắm với phim ma.” Cố Sơ mỉm cười. Đùa sao, trước đây thường xuyên đi xem xác chết với Lục Bắc Thần còn chưa đủ, còn phải xem loại phim này để hành xác ư?
Trở về phòng làm việc, cô hơi uể oải, bận phẫu thuật buổi tối vẫn chưa ăn cơm, bây giờ tim vẫn còn đập thình thịch. Cô nhét tạm chiếc bánh bao vào bụng, cổ họng lại đau rát vô cùng, có lẽ điều hòa tổng được hạ xuống quá thấp, cô hơi cảm lạnh rồi.
Giữa lúc đó lại có thêm vài bệnh nhân, cô lại phải cùng bác sỹ khoa cấp cứu bận lên bận xuống, khi trở về khoa thì cô đã mệt mỏi không chịu nổi, ngã vật ra giường. Đầu vẫn còn choáng váng u uất, cô kéo chiếc chăn mỏng, hất sang một bên. Cô nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, càng mệt lại càng tỉnh táo, chiếc giường đơn kêu kẽo kẹt, cực kỳ chói tai trong đêm tối.
Người ta một khi mất ngủ, những suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu rời rạc, một số suy tư kỳ lạ nhảy ra. Cố Sơ nghĩ tới câu chuyện của cô y tá, nghĩ tới những đoạn vô tình lọt vào tai.
“Nữ chính len lén đi theo tới phòng sách, nhìn trộm qua khe cửa nhỏ thấy vị hôn phu của mình, cậu đoán xem, rồi sao nữa?”
“Sao nữa?”
“Vị hôn phu của cô ta đang ngồi trên ghế, khâu ngực mình lại, từng mũi từng mũi. Lúc ấy nữ chính mới hiểu ra nguyên nhân anh ta không dám cởi áo trước mặt mình. Thì ra lúc xảy ra tai nạn anh ta đã chết rồi, bây giờ thứ trở về, là hồn ma…”
Cố Sơ ngồi bật dậy khỏi giường, trái tim trong lồng ngực nhảy lên dữ dội, màng nhĩ bị va đập, đau nhức. Giọng nói của cô y tá vẫn còn lặp đi lặp lại, hệt như một lời bùa chú.
Cô thầm mắng bản thân: Cố Sơ, mày đang nghĩ lung tung gì vậy? Mày lại đi tin Lục Bắc Thần quay về là ma à? Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết là mê tín.
Cô xuống giường, với lấy cốc nước, tu ừng ực, rồi lại ngã ra giường, ngủ tiếp.
Chẳng biết đã qua bao lâu, trong lúc mơ mơ hồ hồ cô cảm giác có người bước vào, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng là: Toi rồi, quên không khóa cửa, là trộm à? Hay kẻ nào có ý đồ đen tối?
Muốn nhúc nhích nhưng làm không nổi, cứ như bị bóng đè.
Người đó ngồi xuống đầu giường, hình như giơ tay vuốt lên má cô. Rất nhanh, cô cũng thực sự cảm nhận được người đó đang vuốt ve mặt mình, đầu ngón tay hơi lạnh, khiến cái đầu choáng váng của cô được thức tỉnh trong chốc lát.
Bởi vì cô ngửi thấy mùi thuốc diệt khuẩn, cực nhẹ, hòa vào không khí rồi được cô hít vào phổi.
Bắc Thần…
Cô gọi tên anh, trái tim càng đập nhanh hơn. Cô cố gắng mở mắt ra nhìn rõ gương mặt anh nhưng vô ích. Cô nhìn không rõ, chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ ngón tay anh.
“Sao lại không biết chăm sóc bản thân thế này…”
Trong mông lung, dường như cô nghe thấy người đàn ông đang nói chuyện với mình, giọng nói trầm như đá, nặng nề đè xuống ngực cô.
Anh trở về đi, trở về chăm sóc em… Cô ra sức thét, chỉ cảm thấy cổ họng càng đau thêm.
Bàn tay của người đàn ông dịu dàng cọ qua gương mặt cô, loáng thoáng lại nghe thấy anh nói: “Đồ ngốc, anh vẫn luôn ở đây mà, âm thầm chăm sóc em”.
Bắc Thần…
Lục Bắc Thần!
Cố Sơ đột ngột tỉnh dậy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ngoài cửa sổ, trời tờ mờ sáng, đường chân trời, phía đường chân trời mới chỉ thấp thoáng một vệt hồng, giống như được che một tấm mạng lên vậy. Rất lâu sau Cố Sơ mới tỉnh ra là mình nằm mơ, giấc mơ này quá chân thực, thật tới nỗi mùi hương của anh tới giờ vẫn còn đan cài trong từng hơi thở.
Cả đêm không có bệnh nhân nào, đây cũng là đêm nhẹ nhàng nhất kể từ ngày cô trực ban.
Cô ra sức xoa mặt, cố gắng để bản thân thoát khỏi cơn mơ, nhưng cô vẫn nhớ Lục Bắc Thần đến cồn cào, hôm qua anh bận trong phòng thực nghiệm cả đêm không về ư? Cô cầm di động để trên đầu giường lên, định gọi điện hỏi anh, chợt khựng lại.
Trên đầu giường có thêm một cốc nước, cô cầm lên ngửi ngửi, là nước C sủi, vẫn còn âm ấm. Cố Sơ nghĩ mãi vẫn không nhớ ra tối qua trước khi ngủ đã đặt cốc C sủi đây. Cô vén chăn ngồi dậy, đột ngột quay đầu nhìn chiếc chăn.
Sống lưng cô dần dần căng cứng…
Tối qua cô thấy nóng nên quăng chăn qua một bên, cô còn nhớ rất rõ, ban nãy khi tỉnh lại, chăn lại được đắp lên người.
Lẽ nào…
Tối qua cô không hề nằm mơ!
Không lẽ thật sự là Lục Bắc Thần?
Suy nghĩ này không thành lập lắm vì anh chẳng vô duyên vô cớ chạy tới bệnh viện rót nước và đắp chăn cho cô. Chuyện này quá kỳ lạ, nhưng vẫn không kiềm chế được, gọi điện thoại cho anh, nhưng gọi hết lần này đến lần khác không được.
Nghĩ lại, cô bèn gọi vào máy bàn của phòng thực nghiệm, đầu kia bắt máy rất nhanh.
“Bắc Thần?”
“Sao vậy?” Giọng nói ở bên đó nghe có chút mỏi mệt.
Không cần nghĩ Cố Sơ cũng biết anh đã thức cả đêm. Cô đau lòng vô cùng, nhẹ nhàng hỏi: “Tối qua anh ở phòng thực nghiệm suốt à?”.
“Đúng vậy.” Bên đó Lục Bắc Thần khẽ động, có tiếng ghế kêu kẽo kẹt, hình như anh đứng dậy rót nước, “Hồ sơ nửa năm nay chất thành núi rồi”.
“Thế là… anh chưa rời khỏi đó phút nào sao?”
Đầu kia có chút khó hiểu, “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“À không sao… em chỉ hỏi thôi.” Cố Sơ chữa lại.
“Có chuyện thì phải nói với anh.” Đầu kia cất giọng dịu dàng.
“Thật sự không sao mà, tại… em nhớ anh thôi.”
Có vẻ như anh vừa thở phào.
Kết thúc cuộc điện thoại, Cố Sơ quay đầu nhìn cốc C sủi, đầu sủi bọt như nồi tương hồ, nghĩ sao cũng nghĩ không thông suốt. Theo lý mà nói, Lục Bắc Thần thật sự không có nhiều thời gian để chạy tới tìm cô, cho dù có tới, sao không đánh thức cô? Huống hồ, anh thực sự còn chẳng tới.
Cô rửa mặt cho tỉnh táo, trên hành lang đã vang tiếng bước chân, là nhân viên và người quét dọn tới làm việc sáng sớm. Khi tới trạm y tế, cô y tá kể chuyện ma hôm qua đã không còn ở đó nữa, đổi ca cho một người khác, chỉ còn người ngồi nghe chuyện đang giao ca, sau khi nhìn thấy Cố Sơ, cô ấy chào một câu rất ngọt ngào.
Cố Sơ gật đầu, ký tên xong định về nhà nghỉ ngơi, nhưng chớp mắt đã nhớ lại sự kỳ quái sáng nay, bèn gọi giật cô ấy lại.
“Tối qua có ai vào phòng khám của chị không?”
Cô y tá lập tức trả lời ngay, “Có, bệnh nhân ạ”.
“Chị hỏi sau nửa đêm ấy.”
Cô y tá chớp chớp mắt, “Nửa đêm có thêm nhiều bệnh nhân nhưng phòng khám của chị không có thì phải, em cũng không rõ lắm, tối qua em mải lo cho số bệnh nhân mới”.
Cố Sơ nghe xong, chẳng hiểu sao có chút thất vọng. Thật ra cô đã sớm biết đó chỉ là một giấc mơ, cô cũng không hiểu mình đang kỳ vọng điều gì. Cốc nước kia có lẽ cô mơ mơ màng màng ngủ rồi đi rót, con người ta trong lúc ốm thường không tỉnh táo lắm. Chiếc chăn càng dễ giải thích, cảm thấy lạnh thì kéo lên đắp thôi.
Vứt hết mọi suy nghĩ linh tinh, cô y tá bên đó tạm biệt cô rồi ra về, cô bỗng gọi cô ấy lại.
“Bác sỹ Cố còn chuyện gì ạ?”
“À…” Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Câu chuyện tối hôm qua… kết thúc thế nào?”.
Cô y tá nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì, cứ nhìn cô khó hiểu.
“Câu chuyện ma về vị hôn phu mà hôm qua Tiểu Lưu kể cho em nghe ấy.” Cố Sơ nhắc lại.
“À à à… Chuyện đó ấy ạ.” Cô y tá cười hì hì: “Cuối cùng nam nữ chính lại về với nhau chị ạ”.
Cố Sơ sững người, “Nam chính chẳng phải là ma sao?”.
“Thế mới nói tình yêu quả thực cảm động. Nữ chính sau khi biết chuyện nam chính là ma đã nói: Dù anh có là người hay ma, em cũng sẽ lấy anh.” Cô y tá nắm chặt hai tay, nét mặt xúc động.
Cố Sơ không ngờ tới, cứ sững sờ.
“Đây gọi là tình yêu có thể vượt lên cả sinh tử. Chỉ cần người còn ở đó, dù có phải vượt qua trăm núi ngàn sông, thậm chí vượt lên cả sinh tử, cũng quyết phải tìm được người, sống bên người.” Cô y tá nói cứ như một chuyên gia tình yêu.
Cố Sơ lẩm bẩm: “Vượt qua ranh giới sinh tử…”.
“Bác sỹ Cố, tình yêu của chị và giáo sư Lục cũng khiến bọn em ngưỡng mộ lắm. Anh ấy rời xa lâu như vậy, chẳng phải bây giờ vẫn quay về sao? Quá tốt, tình tiết này kể ra không hề thua kém phim điện ảnh đâu”.
Lúc ấy Cố Sơ mới hoàn hồn, im lặng nhìn cô ấy mỉm cười.
Nhất định là cô bị ốm rồi, thế nên mới quan tâm tới kết cục của vị hôn phu, cô nghiêm khắc mắng bản thân: Mày nghĩ lung tung gì vậy?
Trở về nhà Tây, Cố Tư còn chưa dậy, đốm hồng nơi chân trời đã từ từ mọc lên, hắt những tia nắng êm ái và tĩnh lặng xuống phòng khách. Cố Sơ thay xong giày và quần áo, đang định làm chút đồ ăn sáng thì nghe thấy tiếng di động ầm ĩ.
Cầm lên xem, thì ra là La Trì.
Sau khi nhận máy, Cố Sơ còn chưa kịp nói gì, đầu kia đã hưng phấn như ăn phải thuốc nổ: “Này em gái Cố, Lục Bắc Thần có đang ở cạnh em không?”.
“Không ạ, anh ấy ở phòng thực nghiệm.” Cố Sơ phát đau đầu vì giọng nói ấy nhưng vẫn không khỏi tò mò, “Sao thế ạ?”.
“Lục Bắc Thần quả là thần.” Bên kia La Trì vẫn hùng hùng hổ hổ, “Bây giờ nghĩ lại hôm qua anh không nên trở mặt với cậu ấy”.
Cố Sơ trực cả đêm rồi lại bị giấc mơ gây rối, La Trì nói xong cô càng ù ù cạc cạc. Cô cắt đứt hành vi tự lên cao trào của anh, “Anh có thể nói với em chuyện gì đã xảy ra trước không?”
“Kỳ Quái, gã thiết kế tượng sáp đó!” La Trì nói lớn tiếng, “Ông trời ạ, bao nhiêu là thi thể, hóa ra hắn giấu bao nhiêu là thi thể! Tối qua đã bị cảnh sát lật ra hết!”.
“Hả?” Cố Sơ sửng sốt, lại hỏi: “Liên quan gì tới Lục Bắc Thần?”.
“Thì chính Lục Bắc Thần cung cấp manh mối, nếu không bọn anh chỉ có thể nhìn Kỳ Quái ung dung vào vào ra ra mà chẳng có cách gì.” La Trì ở đầu kia đúng là cảm ơn hết lời, “Tay Lục Bắc Thần này thường ngày trông thì hơi lạnh lùng một chút nhưng đúng là kiểu khẩu xà tâm Phật điển hình. Xem ra, cậu ấy vẫn coi anh là bạn bè”.
~Hết~