Ca cấp cứu kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ, trong thời gian ấy La Trì vội vã tới một lần, dẫn các đồng nghiệp khu vực tới nhà xác lấy thi thể. Khi thấy Lục Bắc Thần vẫn còn đang cấp cứu, không có một chút tin tức nào thì anh ấy rất sốt ruột, lo lắng vô cùng, rất muốn ở lại bệnh viện đợi tới lúc có kết quả, nhưng phía cục cảnh sát lần này muốn triển khai điều tra vụ tai nạn giao thông, anh ấy không thể phân thân. Lúc sắp đi, anh ấy dặn dò Cố Sơ, chỉ cần có tình hình gì hãy lập tức thông báo cho anh ấy.
Cố Sơ mệt mỏi gật đầu.
La Trì nhìn thấy quần áo cô bị dính máu, bẩn hết cả, bèn hỏi cô có cần thông báo cho Cố Tư tới không. Cố Sơ suy nghĩ rồi từ chối, đã rất muộn rồi, cô tạm thời không muốn làm quá nhiều người lo lắng. Sau khi La Trì đi khỏi, cô bèn nhắn tin cho Cố Tư, báo rằng nó không cần để cửa.
Cố Tư vẫn chưa biết chuyện gì, đáp lại một tin trêu chọc: Valentine mà, em hiểu, em hiểu.
Cố Sơ không giải thích với nó, cũng không nhắn tin lại. Cô nhìn thấy tin nhắn cuối cùng Lục Bắc Thần gửi cho mình trong hộp thư đến, mở ra xem, đau xót vô cùng. Ngữ Cảnh và Ngư Khương cũng túc trực suốt ở hành lang. Bình thường Ngữ Cảnh kính trọng Lục Bắc Thần nhất, ở trong lòng cậu ấy Lục Bắc Thần vẫn luôn được coi là thầy, là thần tượng, gặp phải chuyện này cậu ấy cũng hết hồn hết vía, khóe mắt cứ đỏ mãi, nhưng cũng may vẫn còn kìm nén được, còn xin y tá phòng cấp cứu cốc sữa nóng mang về cho Cố Sơ và Ngư Khương, đảm nhận trách nhiệm chăm sóc phái nữ.
Sau khi bận rộn xong việc, Ngư Khương cũng chỉ còn biết đợi chờ. Cố Sơ biết cô ta không những không về, mà sẽ còn gạn hỏi chi tiết nguyên nhân vụ tai nạn, thế nên khi Ngư Khương đứng trước mặt cô chất vấn, cô cũng không hề cảm thấy lạ.
“Chiếc xe ấy nhắm vào tôi, Bắc Thần vì đẩy tôi ra nên mới gặp tai nạn.” Cố Sơ thành thật khai báo. Cô hiểu rõ sau khi biết được tình hình thực tế, Ngư Khương sẽ phẫn nộ nhường nào, nhưng đây chính là sự thật, cho dù cô không nói, cô ta cũng có thể điều tra ra quá trình từ phía La Trì.
Quả không sai, nghe xong, sắc mặt Ngư Khương tái xanh, nhìn cô chằm chằm như nhìn kẻ thù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Sơ, ngày nào trên đời này cũng có người chết, vì sao cô chưa chết?”
Cố Sơ ngoài mặt tỏ ra vô cảm, thực chất, trái tim đang rỉ máu.
Ngữ Cảnh nghe được mấy lời trù ẻo của Ngư Khương, giật nảy mình, vội bước lên nói: “Sao chị lại ăn nói như vậy được?”
“Vậy tôi phải ăn nói thế nào?” Ngư Khương chỉ tay vào cô, cất giọng lạnh lùng nói với Ngữ Cảnh: “Chính cô ta hại Vic bị tai nạn, tôi nói vậy là nhẹ nhàng với cô ta lắm rồi, tôi chỉ muốn giết chết cô ta ngay lập tức!”
“Cô ấy cũng đâu muốn thấy chuyện này.” Ngữ Cảnh kéo cô ta tới phía hành lang đối diện, khuyên nhủ: “Bây giờ không phải lúc trách cứ ai oán, qua đây ngồi đã.”
Ngư Khương nghiến răng ken két, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, nhìn Cố Sơ không rời mắt, nói tiếp: “Tới tận bây giờ cô vẫn không chịu thừa nhận mình là một con yêu tinh hại người sao? Giờ Vic đang nguy kịch, cô hài lòng rồi chứ? Cô còn muốn hại anh ấy mất đi thứ gì nữa? Tôi mà là cô, tôi đã sớm rời xa anh ấy từ lâu rồi!”
Ngữ Cảnh không ngừng kéo cô ta.
Cố Sơ mặc cho cô ta chửi mắng, nửa câu tranh cãi cũng không nói lại.
“Đừng mắng nữa.” Ngữ Cảnh hạ thấp giọng, nói.
Ngư Khương hừ một tiếng, ngồi xuống đối diện.
Dưới ngọn đèn dài, Cố Sơ yên lặng ngồi đó, con ngươi không chút thần sắc, hệt như một cái giếng khô am đạm và tĩnh mịch. Những lời Ngư Khương nói như kim châm, từng nhát từng nhát đâm đau nhói trái tim cô. Sao cô lại không muốn người nằm trong kia là mình? Sao cô có thể mong cho Lục Bắc Thần chịu nỗi đau lớn như vậy?
Ngư Khương nói không sai, cô chính là yêu tinh hại người. Nếu không vì cứu cô, Lục Bắc Thần nào có gặp nguy hiểm tới tính mạng như lúc này?
Thế nên, khi bác sỹ Smith từ trong phòng cấp cứu đi ra, Cố Sơ vẫn còn ngơ ngẩn.
Smith đưa ra dự liệu xấu nhất cho tình hình của Lục Bắc Thần. Nghe xong kết quả ấy, chân Cố Sơ mềm nhũn, cả người suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất. Ngư Khương như người mất hồn, lập tức túm lấy cổ áo Smith, nói: “Thế nào gọi là không lạc quan? Tình hình của anh ấy chẳng phải trước nay chú vẫn hiểu rất rõ ư? Lần này anh ấy chắc chắn sẽ không sao cả, phải không?”
Vẻ mặt Smith gượng gạo. Ông vô thức nhìn Cố Sơ, rồi ngầm ra hiệu bằng ánh mắt cho Ngư Khương, ho khẽ: “Chú chỉ nói tới tình hình xấu nhất, rất nhiều lúc còn phải xem ý chí của bệnh nhân.”
“Đổi bệnh viện đi…” Ngư Khương lẩm bẩm: “Smith à, đổi bệnh viện cho Vic đi, tìm bệnh viện tốt nhất.”
Smith khó xử, khẽ thở dài, đang định lên tiếng thì Cố Sơ đã nói trước: “Bác sỹ giỏi nhất cũng ở đây rồi, không còn cần phải đổi bệnh viện nữa.”
Ngữ Cảnh bước lên kéo Ngư Khương một cái: “Đúng rồi, bác sỹ Smith cũng đã ở đây, còn chuyển đi bệnh viện nào được nữa?”
“Vậy…”
“Bác sỹ Smith.” Cố Sơ ngắt lời vặn hỏi của Ngư Khương, nhìn về phía Smith: “Khi nào thì anh ấy ra?”
“Ngay thôi.” Smith nhận ra cô vẫn đang cố gắng trụ vững, gương mặt kia dường như không còn sắc máu. “Sẽ có y tá đẩy cậu ấy vào phòng ICU. Tối nay dù thế nào ở đây cũng phải có người, tôi cũng sẽ trực ở bệnh viện, có tình hình gì sẽ tiện xử lý kịp thời.”
“Vâng, con sẽ ở lại.” Cố Sơ gật đầu.
Ngư Khương bước lên: “Cháu cũng sẽ không đi.”
“Ngữ Cảnh.” Cố Sơ khẽ lên tiếng: “Cậu đưa Ngư Khương về nhà, ngày mai hai người hẵng qua.”
“Hả?” Ngữ Cảnh sững sờ: “Tối nay tôi muốn ở lại trông giáo sư.”
“Đúng vậy.” Ngư Khương nhìn cô bất mãn: “Cố Sơ, cô không có tư cách đuổi chúng tôi đi!”
“Phòng ICU không cần nhiều người như vậy.” Cố Sơ nói rành mạch: “Anh ấy cần yên tĩnh tuyệt đối.”
“Cô…”
Smith thấy tình hình không ổn bèn khuyên nhủ Ngư Khương: “Cố Sơ nói đúng lắm, hai đứa nên về đi, sáng sớm mai lại qua. Bây giờ sức khỏe nó chịu không nổi việc chuyện bệnh viện đâu, phòng ICU có hạn, đông người đích thực là phiền phức.”
Ngữ Cảnh kéo Ngư Khương: “Đi thôi, em đưa chị về.”
Ngư Khương có thể sẽ không nghe lời Cố Sơ nhưng lời của bác sỹ Smith thì cô ta tuyệt đối tuân theo. Cô ta hậm hực lườm Cố Sơ một cái rồi ra về cùng Ngữ Cảnh. Khi hai người họ đi khỏi, Smith nhìn Cố Sơ từ trên xuống dưới rồi ngập ngừng: “Con… có cần quay về thay quần áo không? Không sao đâu, ở đây có chú trông.”
Cố Sơ lắc đầu.
Bây giờ cô đã không quan tâm được quá nhiều chuyện rồi.
…
Cứ như vậy, Lục Bắc Thần bị đẩy vào phòng ICU, Cố Sơ mặc quần áo vô trùng cùng Smith chăm sóc anh.
Anh nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng kín mít, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả bờ môi thường ngày thích cười mỉm cũng trắng xanh. Mấy chỗ gãy xương trên người thì không có vấn đề gì, đã được bó bột có thể tự lành lại, nhưng nội tạng thì bị thương nghiêm trọng vô cùng. Đây cũng là nguyên nhân tối nay cần giám sát đặt biệt. Điều Cố Sơ lo lắng nhất là phần đầu của anh, lúc đó gáy anh đã chảy ra không ít máu. Cô chỉ sợ…
“Sức khỏe của nó khá yếu.” Smith nhẹ nhàng nói: “Lúc này chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức để duy trì tính mạng của nó. Chỉ cần có thể vượt qua được đêm nay thì còn hy vọng cứu sống.”
“Nếu anh ấy có thể vượt qua được đêm nay thì anh ấy có thể tỉnh lại ạ?” Cố Sơ học y, dĩ nhiên biết điều cần phải lo lắng nhất là gì.
Bác sỹ Smith im lặng, rất lâu sau khẽ thở dài: “Chú không muốn gạt con. Cố Sơ à, với tình trạng của nó hiện giờ, cho dù có thể chống trọi được qua đêm nay, khả năng tỉnh lại cũng không cao.”
Cố Sơ vô thức nắm chặt tay anh, lòng đau như dao cắt.
Smith nhìn theo bóng lưng mỏng manh của cô, bả vai hơi run lên, ông không đành lòng bèn vỗ nhẹ vai cô để an ủi: “Dù thế nào đi chăng nữa, cứ qua đêm nay rồi tính tiếp.”
Cố Sơ hít sâu một hơi, gật đầu. Rất lâu sau cô mới nói: “Con muốn xem qua tình hình máu tụ trong não anh ấy.”
Sắc mặt Smith hơi sững lại, ông ngập ngừng: “Việc này…”
Thái độ của ông ấy khiến Cố Sơ nghi ngờ. Cô quay đầu lại nhìn: “Sao thế ạ? Không tiện ạ?” Cho dù là người nhà của Lục Bắc Thần, cô cũng có tư cách đặt ra yêu cầu này.
“Không phải không tiện, có điều bây giờ bây giờ các phim chiếu chụp còn chưa đưa ra, con cũng biết bây giờ toàn là cấp cứu, nhân lực không đủ.” Smith cho cô một lời giải thích khá hợp lý: “Khi nào tập hợp đủ tất cả các kết quả kiểm tra, chú mang cho con xem.”
Cố Sơ khẽ gật đầu.
Smith thầm thở phào rồi nói: “Nó có mấy đồ dùng cá nhân, còn phải tới phòng mổ ký nhận.”
“Bây giờ ạ?”
“Không sao, chú ở đây trông.”
…
Đêm đã khuya, bầu không khí buốt lạnh khiến người ta phát điên.
La Trì ngồi trong xe cảnh sát, hạ cửa kính xuống, hút thuốc.
Chẳng biết đây đã là điếu thuốc thứ mấy anh hút đêm nay nữa.
Phía đồng nghiệp đã thông báo cho người nhà của tài xế gây tai nạn, ngoài ra còn cần pháp y tham gia điều tra. Làm xong các thủ tục chuyển giao, anh đã mệt tới sức cùng lực kiệt. Ban nãy nhận được điện thoại của Cố Sơ, thông báo tình hình của Lục Bắc Thần. Anh biết được mà trái tim vẫn treo lơ lửng.
“Anh lập tức qua đó.” Khi ấy, anh đã nói với Cố Sơ như vậy.
Cố Sơ không đồng ý, khuyên anh về nhà nghỉ ngơi trước.
Làm sao anh có thể nghỉ ngơi được? Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng Lục Bắc Thần gặp tai nạn lại hiện ra trong đầu. Tất cả xảy ra quá đột ngột, một giây trước anh vẫn còn đùa giỡn chọc ghẹo cậu ấy, một giây sau cậu ấy đã ngã gục dưới vũng máu.
Đáng chết!
La Trì càng nghĩ càng tức. Nếu người tài xế kia chưa chết, anh cũng sẽ dùng súng bắn chết ngay lập tức.
Theo CCTV mà phía bộ phận giao thông cung cấp, có thể xem lại rõ hình ảnh vụ tai nạn. Khi ấy chiếc xe kia dừng dưới gốc cây bên lề đường, đèn đường rất tối, đèn xe lại tắt ngóm. Đúng lúc Cố Sơ định băng qua đường thì nó đột ngột sáng đèn, lao ra giữa đường.
Cảnh đó anh đã xem đi xem lại rất nhiều lần, bàng hoàng phát hiện ra mục tiêu của nó là Cố Sơ!
Đối phương muốn hại Cố Sơ?
Là kẻ nào?
Hơn nữa điều khiến La Trì càng khó hiểu hơn là sau khi đâm phải người, chiếc xe kia vì hoảng loạn đã xảy ra sự cố, điều này hoàn toàn khó lý giải. Nếu theo logic thông thường, nó đã đợi bên lề đường rất lâu, sau khi Cố Sơ xuất hiện thì lập tức hành động. Chứng tỏ tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của nó. Cho dù sau đó nó đụng nhầm Lục Bắc Thần thì cũng không đến nỗi đối phương phải hoảng loạn mà bỏ trốn rồi dẫn đến mất mạng.
Lẽ nào đối phương thật sự vô ý? Tất cả chỉ là tai nạn?