Tiêu Tiếu Tiếu dĩ nhiên sẽ không hùa theo Cố Sơ, nói sâu thêm về chuyện này. Cậu ấy mỉm cười, đổi giọng: “Tớ muốn nói là cậu có cảm thấy giáo sư Lục đặc biệt lo lắng cho cậu không?”
Cố Sơ nhìn cậu ấy, cười kỳ lạ: “Không đúng.”
“Cái gì không đúng?” Tiêu Tiếu Tiếu nhướng mày.
“Cậu vừa mới oán trách anh ấy không quan tâm tới tớ xong.”
Tiêu Tiếu Tiếu hắng giọng: “Ban nãy chỉ là đùa thôi mà, đùa mà cậu cũng coi là thật à?” Nói tới đây, cậu ấy kéo tay Cố Sơ lại, gõ gõ lên chiếc nhẫn: “Kẻ mù cũng nhận ra anh ấy lo lắng cho cậu. Nhìn thấy chưa, còn chưa tốt nghiệp đã dùng nhẫn buộc chặt cậu rồi, cứ như sợ cậu chạy mất vậy.”
Cố Sơ cười hạnh phúc.
“Cậu chẳng còn chút e dè nào của một cô gái cả. Nhìn cậu kìa, mới khen anh ấy vài cậu đã sướng thế kia.” Tiêu Tiếu Tiếu trêu chọc.
“Làm gì có ai nói bạn thân như cậu hả?” Cố Sơ rút tay về, khẽ nghịch chiếc nhẫn trên ngón giữa. Ánh sáng lấp lánh của nó âm thầm trôi nổi, cô chợt nhớ tới cảnh tượng khi ở Bắc Kinh, còn cả những lời anh thì thầm bên tai cô. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, trái tim chợt ấm áp, dường như cơn váng đầu cũng dịu đi không ít.
“Sướng cái gì thế? Trước mặt cậu còn một người đang thở này.” Tiêu Tiếu Tiếu thấy vậy, cười đùa đánh thức cô.
“Thật ra…” Cô mím môi cười khẽ, nét ngượng ngùng cài nơi khóe mắt: “Anh ấy đã nói, đợi tớ tốt nghiệp là kết hôn.”
Tiêu Tiếu Tiếu ráng nhịn cười, hắng giọng, cố tình nói: “Ô ô, ban nãy ai nói ấy nhỉ? Việc học là trên hết.”
“Aiya, anh ấy cũng chỉ nói đại vậy thôi, đeo nhẫn đính hôn thì đáng tin cậy à?” Cố Sơ bị trêu càng bối rối: “Vả lại, bây giờ đúng là việc học trên hết.”
Tiêu Tiếu Tiếu cũng chân thành cảm thấy vui cho cô: “Thông qua vụ án này, tớ cũng coi như được tiếp xúc với giáo sư Lục, cảm giác anh ấy là một người đàn ông suy nghĩ sâu sắc. Kết hôn là chuyện lớn, một người cầu toàn cẩn thận như anh ấy sao có thể qua quýt được?”
Cố Sơ chầm chậm uống nước gừng, niềm hạnh phúc không thể che giấu trên gương mặt. Cô cảm thấy Tiếu Tiếu phân tích cực kỳ chuẩn xác.
“Trước đây cậu còn lo lắng về tâm tư của anh ấy, ở trong quán bar, tớ và… Lăng Song cũng đưa ra không ít ý kiến cho cậu.” Khi nhắc tới tên Lăng Song, Tiêu Tiếu Tiếu hơi ngập ngừng giây lát. Trong vụ án này, người bị liên đới đâu chỉ một mình cô? Lăng Song bị cảnh sát thẩm vấn, ít nhiều cũng lọt tới tai các lãnh đạo của tòa soạn, sợ ảnh hưởng không tốt đã cho Lăng Song nghỉ phép dài ngày. Bây giờ Lăng Song còn đang ở châu Âu du lịch, nhưng nghe nói tới bây giờ trong tòa soạn vẫn còn bóng gió đồn thổi, liệu rằng cuộc sống đời tư của Lăng Song có bị kiểm điểm hay không.
Cố Sơ nhận ra sự ngập ngừng đó, trái tim cũng hơi trầm xuống. Sao cô không hiểu bây giờ Lăng Song bề ngoài thì tươi rói trong lòng thì ủ ê? Sau đó cô lại nghĩ tới Tiêu Tiếu Tiếu. Lăng Song chỉ bị cảnh sát thẩm vấn đã như vậy, Tiếu Tiếu thì sao? Những giọt nước mắt cậu ấy nuốt thầm còn nhiều hơn Lăng Song gấp bội.
…
Có Lục Bắc Thần đích thân giám sát, phòng giám định có kết quả rất nhanh.
Khi tài liệu được đưa tới cho Lục Bắc Thần, anh đọc với biểu cảm nặng nề. Anh nhét tài liệu vào cặp công vụ, sau khi ra khỏi phòng giám định bèn gọi điện cho La Trì.
Đầu kia bắt máy ngay lập tức nhưng tín hiệu chập chờn, giọng La Trì bị đứt quãng.
“Trước đây chúng ta đã bước vào một vùng nhầm lẫn.” Lục Bắc Thần ngồi trong xe, nhìn ra dòng xe tấp nập ngoài cửa, trong đầu chỉ toàn là kết quả giám định trong cặp tài liệu: “Tôi thấy cậu phải điều tra triệt để về lịch sử gia đình Quách Hương Vân, nhất là phải kiểm tra xem bà ta có mấy người con, ngoài ra kiến nghị tổ chuyên án có thể tới hỏi thăm Thịnh phu nhân rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, anh thu ánh mắt lại, yên lặng dựa vào ghế sau, đôi mắt đau nhức rất khó chịu. Anh tháo kính xuống, nhắm mắt lại, giơ tay day hai bên thái dương. Người tài xế nhìn thấy cảnh ấy qua gương chiếu hậu, không đành lòng bèn nói: “Giáo sư Lục, mắt anh lại khó chịu ạ?”
Mấy hôm nay Lục Bắc Thần không lái nổi xe, cấp trên đã cử tài xế qua. Đây không phải tài xế bình thường, đủ khả năng để bảo vệ an toàn cho Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần nhìn thấu nhưng không vạch trần, trong mắt cấp trên, anh vẫn chỉ là một cậu thư sinh sức trói gà không chặt. Nhưng khả năng quan sát của cậu tài xế này cũng rất khá, dọc đường cứ thấy Lục Bắc Thần không ngừng day xung quanh mắt là biết anh khó chịu.
“Không sao đâu.” Lục Bắc Thần khẽ đáp.
“Gần đây có một hiệu thuốc, hay là anh mua ít thuốc nhỏ mắt đi ạ, hoặc qua bệnh viện xem sao.” Người tài xế khuyên.
Lục Bắc Thần từ từ mở mắt ra nhưng cảm giác căng nhức vẫn chưa dịu. Anh lại đeo kính lên, khẽ nói: “Không cần.”
“Nhưng mà…”
“Sức khỏe của tôi, tôi hiểu rõ nhất.” Anh ngắt lời tài xế rồi ra lệnh: “Lái xe đi.”
Tài xế thấy anh cương quyết, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ gật đầu, cho xe chạy.
Tốc độ xe không nhanh, phía trước có quãng tắc, xe cứ lúc đi lúc dừng. Khoảng thời gian này, di động của Lục Bắc Thần kêu không ngừng nghỉ, đều là những chuyện liên quan tới vụ án. Nửa tiếng rồi mà vẫn chưa đi được bao xa, còn anh thì đã xử lý được khối việc. Khi xe đi qua đường, anh mới tạm nghỉ ngơi, rót một ly rượu vang trong tủ chứa rượu ra. Nhưng ngay sau đó, tay anh run lên, ly rượu cầm không vững rơi xuống, rượu vang đổ cả ra ngoài, bắn hết lên mu bàn tay.
Người tài xế liếc thấy cảnh này vội phanh gấp, quay đầu lại: “Giáo sư Lục, anh không sao chứ ạ?” Đây là vị khách quý cấp trên đã dặn phải ‘bảo quản’, xảy ra chuyện gì cậu ta khó mà ăn nói.
Lục Bắc Thần buông thõng tay phải xuống, đưa tay trái ra nhấc ly rượu lên, nói: “Không sao, lái xe tiếp đi.”
“À…” Người tài xế nhanh nhạy, lập tức nói: “Thật sự xin lỗi giáo sư Lục, ban nãy có người đi ngang qua ngã tư, tôi lái xe không vững.”
“Chú ý người đi bộ đấy.” Lục Bắc Thần chỉ bình thản nói một câu nhưng trong lòng thì hiểu rõ, người tài xế này rất thông minh, có lẽ sợ anh ngượng ngập nên đã đỡ lời.
“Vâng, giáo sư Lục.” Người tài xế quay đầu lại, yên ổn lái xe.
Ban nãy là tay phải co giật, tới tận bây giờ gân cốt của cả cánh tay vẫn còn rút lên đau đớn. Còn bàn tay trái cầm chiếc ly… Anh nhìn chăm chăm, xòe rộng ra, ngón tay trái cũng bắt đầu run kịch liệt không thể kiểm soát…
…
Tề Tuyết, Thích Kiều Kiều bị cảnh sát theo dõi sát sao.
Lại hai ngày nữa trôi qua, tổ chuyên án liên hệ với phía Nội Mông, nhanh chóng tới trụ sở chính của tập đoàn Viễn Thăng.
Mùa này, nhiệt độ Nội Mông thấp hơn nhiều so với Bắc Kinh, thành viên tổ chuyên án vừa xuống máy bay thì tuyết đã rơi. Xe đi thẳng về khu vực phía Bắc, tuyết càng lúc càng dày, cuối cùng hóa thành lông ngỗng, chẳng mấy chốc, hai bên đường đã bị tuyết trắng che phủ. Trận mưa tuyết dày đặc này là một điều hiếm gặp với các đồng nghiệp quanh năm sinh sống ở Bắc Kinh.
Khí hậu giảm xuống rất nhanh, tuyết không tan được lại không ngừng rơi, xe cào tuyết vừa dọn xong bên này, phía đường quốc lộ bên kia lại ngập đầy. Xe tắc thành cả một hàng dài, chậm chạp bò đi. Khi tới trụ sở chính của tập đoàn Viễn Thăng thì được thông báo tổng giám đốc Tưởng đang họp.
Tưởng Lăng, mẹ của Thịnh Thiên Vỹ, khi bố anh còn sống là một tiểu thư khuê các nổi danh trong giới, có số vượng phu, đã giúp chồng giải quyết được không ít các bạn hàng, còn thường xuyên lấy danh nghĩa của tập đoàn Viễn Thăng tài trợ cho các trẻ em gặp hoàn cảnh khó khăn vùng rừng núi, tập hợp các quý phu nhân thành lập quỹ từ thiện, không ngừng quyên góp từ thiện. Sở dĩ tập đoàn Viễn Thăng có danh tiếng tốt chắc chắn có sự góp sức từ bên trong của Tưởng Lăng. Bây giờ bà ấy có thể đình chỉ công việc của con trai, cả công ty từ trên xuống dưới xưng là ‘tổng giám đốc Tưởng’ chứ không phải Thịnh phu nhân, có thể thấy người phụ nữ này không đơn giản.
Người của tổ chuyên án không xồng xộc xông vào, trên đời này không có vách tường nào không lọt gió, những nguy cơ ảnh hưởng tới uy tín trước mắt họ cũng biết rõ. Tới tận khi sắp đến giờ tan ca, Tưởng Lăng mới từ trong phòng họp đi ra, người thư ký vội bước lên thông báo.
Trong vụ án này, ngay từ ban đầu Tưởng Lăng đã không phải là đối tượng quan trọng được điều tra, thế nên tổ chuyên án vẫn chỉ dùng từ ‘hợp tác điều tra’ với bà, hoặc là hỏi những câu theo thông lệ. Nhưng Tưởng Lăng là một người phụ nữ đã trải nhiều sóng gió, nếu chỉ hỏi những câu theo thông lệ hà cớ phải huy động bao người từ Bắc Kinh qua đây?
Đi cùng với tổ chuyên án còn có người của tổ trọng án tỉnh, Tưởng Lăng biết mặt. Bà ngồi ở vị trí cao, kết giao với những người này cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Cảm giác Tưởng Lăng mang lại cho người ta không quá uy quyền, điều này hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của người khác đối với bà. Một người phụ nữ cao khoảng mét sáu, hoàn toàn không mang tới cảm giác ngạo nghễ hay đáng sợ cho đàn ông. Bà mời mấy nhân viên cảnh sát vào phòng làm việc, liên tục xin lỗi vì bắt họ chờ đợi, rồi ra lệnh cho thư ký pha mấy tách café ngon bưng đến.
Phòng làm việc rất rộng nhưng đa phần lại thiết kế như một điền viên, bên trong có khá nhiều sắc màu dân dã, không có cái lạnh lẽo xa cách của phồn hoa đô thị. Bà ngồi trên ghế sofa, trên người là chiếc áo bó lông cừu mỏng mà tinh tế, màu trắng dịu, kết hợp với một chiếc quần dài màu xám nhạt đơn giản, tóc búi hờ hững sau gáy, được cố định bởi một chiếc trâm cài tinh xảo, từ trên xuống dưới có thể hình dung bằng từ ‘nhã nhặn’, duy chỉ có chiếc đồng hồ trên cổ tay là có kiểu mặt vuông mạnh mẽ, đủ để toát lên sự nghiêm nghị và quy củ trong tính cách của bà.
Trông bà rất trẻ, da dẻ rất đẹp. Hai thứ dễ tiết lộ tuổi tác của người phụ nư nhất một là tay, hai là cổ. Bà có một đôi tay tròn mịn màng, những ngón tay trắng trẻo, chiếc cổ thon dài, xinh xắn, không có lấy một nếp nhăn. Một người phụ nữ như vậy khiến người ta rất khó liên tưởng tới việc bà có một người con trai lớn như Thịnh Thiên Vỹ. Nhưng thực tế là, theo điều tra, người phụ nữ trước mắt năm nay đã 58 tuổi rồi.
Cảm giác bà mang lại cho người ta rất tốt, nhu mỳ điềm đạm, đôi mắt đã không còn sắc sảo như hồi còn trẻ, ít nhiều có thêm sự dung dị của năm tháng. Phía cảnh sát nói rõ mục đích, né tránh những chuyện bảo mật của vụ án, một vài chuyện khác có thể nói trước thì không giấu giếm.
Đầu tiên là tìm hiểu về Quách Hương Vân và Mục Thanh Đăng.
Tưởng Lăng không giấu, kể hết đầu đuôi cho cảnh sát, mọi chuyện không sai khác là bao so với lời khai của Thịnh Thiên Vỹ, chẳng qua vẫn chỉ là chuyện Quách Hương Vân giúp việc trong nhà họ Thịnh. Khi hỏi tới những chuyện khác, Tưởng Lăng tỏ ý không biết rõ. Cảnh sát nghi hoặc, bà bèn thở dài: “Nhắc tới Quách Hương Vân thì bà ấy cũng là một người đàn bà đáng thương, gặp phải người chồng tệ bạc. Chúng tôi thấy bà ấy luôn làm tròn bổn phận nên cũng không soi xét quá nhiều về quá khứ. Ai cũng có những ký ức không muốn nhớ lại, tôi cũng không muốn cào vết sẹo của bà ấy ra.”
Cảnh sát lại hỏi thêm một số vấn đề. Khi hỏi tới bố của Thịnh Thiên Vỹ, biểu cảm của Tưởng Lăng có phần cô đơn: “Sức khỏe của ông ấy trước đó vẫn không tốt, lại vì chuyện của Thiên Vỹ và Thanh Đăng nổi giận rồi đổ bệnh, về sau sức khỏe càng ngày càng yếu, lần cuối cùng phẫu thuật thì ông ấy không qua khỏi…”
Chuyện ông Thịnh qua đời ai trong giới kinh doanh cũng biết, cũng vì chuyện này Thịnh Thiên Vỹ bị gắn cái danh ‘bất hiếu’.
“Bà có oán trách Thịnh Thiên Vỹ không?” Cảnh sát hỏi.
Tưởng Lăng cười chua xót: “Nó là con trai tôi, sao tôi có thể oán trách chứ? Mu bàn tay hay lòng bàn tay cũng đều là thịt cả mà.”
“Đúng vậy, nếu anh ta là con ruột của bà thì đương nhiên bà không nỡ oán trách.” Người cảnh sát đi vào trọng điểm, lái câu chuyện đi: “Nhưng… nếu anh ta không phải con trai bà thì sao?”
Tưởng Lăng đang cầm ly nước, chợt khựng lại, ngẩng phắt lên nhìn họ. Nhưng biểu cảm của bà trở lại như cũ rất nhanh, bà cười nói: “Thật ngại quá, lần đầu tiên tôi biết hóa ra cảnh sát cũng thích đùa.”
“Chúng tôi có thể hiểu tâm trạng của tổng giám đốc Tưởng, cho dù không phải con đẻ thì Thịnh Thiên Vỹ cũng do bà nuôi từ nhỏ tới lớn, cũng có tình cảm.”
Tưởng Lăng nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Trí tưởng tượng của các anh phong phú quá, tiếc là khiến các anh thất vọng rồi. Sao nó có thể không phải là con trai tôi? Quá nực cười.”
“Vậy tổng giám đốc Tưởng có vui lòng cho cảnh sát lấy mẫu kiểm tra không?”
Tưởng Lăng khẽ nhướng mày: “Có liên quan tới vụ án sao?”
“Chúng tôi sẽ không làm lãng phí thời gian của tổng giám đốc Tưởng đâu.”
Tưởng Lăng trầm ngâm giây lát rồi đứng dậy, nho nhã nói: “Được, tôi hợp tác với các anh.”
…
Lại tới thứ sáu, giữa tháng mười hai, càng ngày càng gần Noel.
Cố Sơ rảnh rỗi, quay về trường một chuyến.
Vì lý do nghỉ học quá lâu, mặc dù xét về thành tích thi cô có đủ tư cách tham gia thực tập, và mặc dù phía bệnh viện cũng rất khẳng định nền tảng lý luận của cô nhưng có những tiết cô vẫn phải tới nghe. Thứ sáu có tiết cô muốn nghe, thế nên vừa về trường là chui vào trong cả một đám các em khóa dưới. Buổi trưa ăn cơm trong căng tin, vừa tìm được một chỗ trống để ngồi xuống thì Phó Lượng bê hộp cơm tới, ngồi phịch xuống đối diện cô.
“Này sao rồi? Nghe nói cậu không dám vào phòng mổ?”
Cố Sơ vùi đầu ăn cơm, lẩm bẩm: “Tai cậu thính thật, chúng ta không học cùng học viện mà chuyện này cũng lọt được tới tai cậu.”
“Giờ cậu là giai thoại của trường, giống như lúc cậu mới nhập học ấy, mọi người quan tâm tới cậu là chuyện bình thường thôi.”
“Giai thoại cái gì chứ? Tớ thấy sau lưng gièm pha là nhiều.” Thức ăn trong căng tin mặc dù đã ngon hơn năm xưa rất nhiều lần nhưng cô vẫn có chút không quen.
“Năm đó cậu đỗ thủ khoa, vào đại học A với độ tuổi bé nhất nhưng thành tích cao nhất. Bây giờ thì sao lại thông qua kỳ thi sát hạch với số điểm cao nhất, không đáng để người ta ngưỡng mộ à.” Phó Lượng cười ha ha: “Có ngưỡng mộ thì sẽ có ganh ghét đố kỵ, thường thôi mà.”
Cố Sơ im lặng mỉm cười.
“Này, tớ còn nghe nói rất nhiều chuyện về cậu đấy.” Phó Lượng nhìn cô đầy hào hứng.
Cố Sơ cũng không ngẩng đầu lên, cầm đũa gạt qua gạt lại: “Ví dụ?”
“Ví dụ như chuyện tình lãng mạn giữa cậu và anh Bắc Thâm.”
Tay Cố Sơ chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn cậu ấy.
Hai mắt Phó Lượng sáng rực: “Anh Bắc Thâm là sinh viên có diện mạo tuyệt nhất trong lịch sử trường ta. Mấy năm nay mặc dù có không ít nhân tài xuất hiện nhưng mọi người đều cho rằng không bằng được một nửa anh Bắc Thâm. Mà điều khiến mọi người say sưa bàn luận nhất chính là chuyện tình yêu của hai người, nghe nói năm xưa anh Bắc Thâm và cậu phải nói là một cặp trời sinh.”
Cố Sơ cụp mắt xuống, lại bắt đầu động đũa nhưng hộp cơm vốn đã không vừa miệng giờ càng thêm nhạt nhẽo. Cô sợ nhất điều này, những kỷ niệm đã qua, những con người quá khứ được nhắc lại ở nơi khi xưa. Nhưng trong lòng cô biết rõ, chỉ cần cô quay về trường, thì chuyện năm xưa kiểu gì cũng bị đào lên. Nhớ lại khi trước chuyện giữa cô và Bắc Thâm rầm rộ khắp trường, cả khi nắm tay nhau lãng mạn cũng oanh liệt như lúc kiên quyết chia tay, trở thành một chủ đề phong phú ‘dinh dưỡng’ trong một trường y vốn đã khô khan, đủ dệt nên các loại chuyện truyền nhau từ đời này qua đời khác.
Một số chuyện sở dĩ trở thành lời đồn vì có sự tam sao thất bản. Đồn đại chính là như vậy, có điều Cố Sơ không biết tới tai Phó Lượng nó đã trở thành phiên bản nào rồi.
“Mọi người đều bảo là cậu đề nghị chia tay, anh Bắc Thâm giận quá mới ra nước ngoài.” Phó Lượng dè dặt nhìn cô, hỏi: “Có phải thế không?”
Cố Sơ nghe xong cười khổ, thì ra sự thực chính là sự thực, mọi người cũng chẳng thể hư cấu quá nhiều khả năng cho nó. Có phải cô nên cảm kích những đàn em này vì đã tôn trọng nguyên tác không?
“Cậu còn biết gì nữa?”
“Tớ còn biết năm xưa anh Bắc Thâm vì muốn tổ chức sinh nhật cho cậu đã đi đua xe.” Phó Lượng chắp hai tay lại, vẻ mặt sùng bái: “Một chàng trai cưỡi mô tô phân khối lớn, chao ôi, sao năm đó tớ chưa thi vào đại học A nhỉ, nếu có thể được chứng kiến thần thái của anh ấy thì tuyệt quá rồi.”
Cố Sơ không nói gì, khóe môi chỉ khẽ đưa lên.
“Này, vậy bây giờ cậu còn liên lạc với anh ấy không?” Phó Lượng hỏi.
Cố Sơ gắp thức ăn, cười đắng chát: “Chia tay rồi còn liên lạc gì nữa.” Tim cô quặn thắt, người không còn nữa, cô biết liên lạc làm sao?
“Đáng tiếc quá.” Phó Lượng âu sầu: “Vì sao cậu lại chia tay với anh Bắc Thâm thế?”
Nghe xong câu này, tâm trạng bất an của Cố Sơ rốt cuộc cũng tìm được điểm cân bằng. Cũng may sinh viên đại học A bây giờ còn chưa rầm rộ đồn thổi nguyên nhân cô chia tay năm xưa. Cô hít sâu một hơi, đổi chủ đề: “Sao hôm nay cậu cũng về trường vậy?”
Sự tập trung của Phó Lượng là dễ bị dịch chuyển nhất, về điểm này Cố Sơ biết rõ. Nghe xong, cậu ấy quả nhiên nói tiếp theo ý của Cố Sơ: “Chiều này có buổi thỉnh giảng, tớ nhất định phải quay về nghe.”
Thì ra là buổi thỉnh giảng.
Cố Sơ không để tâm, vốn dĩ là chuyện của hai học viện, buổi thỉnh giảng của họ không can dự tới cô. Cô cúi đầu tiếp tục gảy thức ăn, Phó Lượng lấy đũa gõ vào đũa của cô: “Này, sao cậu gạt hết thịt ra thế? Giảm béo đấy à? Cậu gầy lắm rồi.”
“Đợt này tớ thích ăn chay.” Từ sau khi trải qua chuyện món thịt chiên, nhìn thấy thịt là cô có phản ứng.
“Lãng phí, cậu không ăn thì để tớ ăn.” Phó Lượng gắp hết qua đĩa mình, rồi tiếp tục chủ đề ban nãy: “Chiều cậu có việc gì không? Đi với tớ đi.”
“Chúng ta có học cùng chuyên ngành đâu.” Cố Sơ nghe không ít báo cáo của Lục Bắc Thần, quyền uy như thế cô cũng được lĩnh giáo rồi, nhưng người khác không lọt vào mắt cô được.
“Cậu tưởng tớ đi học thật ấy à?” Phó Lượng cười tít mắt.
Cố Sơ ngẩng lên vẻ khó hiểu.
“Nghe nói lần này mời được giáo sư Lục danh tiếng. Mấy tháng trước thầy ấy từng thuyết giảng ở Bắc Kinh một lần, thấy bảo rầm rộ mấy ngôi trường nổi tiếng ở đó. Các sinh viên trường khác không mời tự đến, đều muốn chứng kiến thần thái của thầy ấy.” Phó Lượng sung sướng: “Tương truyền rằng thầy ấy phong độ ngời ngời, đẹp trai tuấn tú, đáng tiếc, ở Bắc Kinh lần đó cấm chụp ảnh, chẳng có bức ảnh nào của thầy ấy lọt ra ngoài, duy chỉ có tờ tạp chí lần đó là bán rất chạy, nhưng về sau hình như cũng bị thầy ấy bắt dừng bán, hại tớ muốn biết diện mạo của thầy ấy cũng khó.”
Phó Lượng huyên thuyên không ngừng, Cố Sơ thì sững sờ, lát sau mới ngây ngô hỏi: “Cậu vừa nói ai tới trường mình cơ?”
“Giáo sư Lục đó!”
Không thể nào…
Chiều nay Lục Bắc Thần sẽ tới đại học A ư? Chẳng phải anh ở Bắc Kinh sao? Sao lại đột ngột quay về? Cho dù quay về, sao cũng không báo trước với cô một tiếng?
Phó Lượng trông thấy vẻ ngập ngừng trên gương mặt cô, hiểu lầm ý cô: “Không phải cậu không biết giáo sư Lục là ai đấy chứ? Lục Bắc Thần, pháp y nhân chủng học hàng đầu thế giới, nghe nói thầy ấy lấy được bằng tiến sỹ khi còn rất trẻ.”
Cố Sơ vẫn ngây ra.
“Này.” Phó Lượng huých cô một cái.
“Hả?”
“Cậu có nghe tớ nói không đấy?” Phó Lượng kỳ lạ nhìn cô.
“À… nghe mà.” Ngoài mặt Cố Sơ tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng trống ngực đập dồn dập, nhảy rộn ràng, máu huyết dồn hết ra lên mặt. Có một thanh âm vui vẻ nói với cô: Này, Lục Bắc Thần quay về rồi! Anh ấy quay về rồi!
Phó Lượng không biết những phấn khích của cô, nhướng mày nhìn: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao, có chuyện gì được?” Cố Sơ cố gắng để tâm trạng bình ổn trở lại, tươi cười với cậu ấy.
“Không phải cậu thật sự chưa nghe nói tới giáo sư Lục đấy chứ?” Phó Lượng không hiểu.
Cố Sơ hắng giọng, vốn định khai thật nhưng lại sợ Phó Lượng hỏi không dứt bèn nói: “Chưa nghe nói, thầy ấy nổi tiếng lắm à?”
“Ông trời ơi, cái gì mà nổi tiếng lắm à? Thầy ấy hot kinh luôn!” Phó Lượng nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh: “Thầy ấy càng thần bí thì người ta càng tò mò. Giờ thì tốt rồi, chiều này là mọi người được nhìn thấy diện mạo ngoài đời thực. Cậu không biết đâu, không chỉ có sinh viên khoa khác mà cả sinh viên trường ngoài cũng kéo tới.”
“Tớ cũng đến.” Cố Sơ nói ngay: “Cậu có thể giúp tớ vào được bên trong hội trường, đúng không?”
Phó Lượng cười đểu: “Ô hay, ban nãy ai nói không đi thế?”
“Tại tớ không biết vị giáo sư nổi tiếng này mà, tới đó cho vui.” Cố Sơ cười hì hì.
Phó Lượng cười phá lên: “Cậu cứ thừa nhận luôn mình là ‘sắc nữ’ cho rồi.”
“Như nhau cả thôi.”