Anh giơ tay, dẫn dắt cô nhẹ nhàng xoay một vòng…
Cố Sơ trở thành tiêu điểm tập trung sự chú ý của đám đông, nhưng cô lại thấy mình giống mục tiêu công kích của mọi người hơn, đang cháy rụi thành tro bụi dưới ánh mắt khinh thường của những đàn chị đó. Tiết tấu của bản nhạc thư thái chậm rãi, giống như thời gian chảy trôi dưới đời người, không vội vàng, không gấp gáp, cắt không được, bỏ chẳng xong.
…
Đây là bản đàn trong điệu nhảy đầu tiên anh và cô từng nhảy với nhau. Họ của ngày ấy tươi trẻ, ngọt ngào. Trong buổi vũ hội tại vườn trường, dưới ánh sáng mờ mờ, theo tiếng nhạc anh nhẹ nhàng ôm lấy eo Cố Sơ, ánh mắt như những vì sao lấp lánh, trước sau luôn rọi xuống gương mặt cô. Cô biết mình đỏ mặt rồi, cho dù dưới ánh sáng không rõ ràng, cô vẫn sợ bị anh phát hiện ra, bèn giơ tay che hai mắt anh lại, trái tim thì đập rất mạnh mẽ, chưa khi nào dữ dội như thế.
Khóe môi Bắc Thâm hơi cong lên, một độ cong rất đẹp. Anh khẽ cười, hỏi: “Làm gì vậy?”
Cô nói: “Đừng có nhìn em!”
“Vì sao?”
Cô không nói, buông tay vòng qua cổ anh, nhẹ nhàng dựa đầu lên ngực anh. Cô không muốn để anh biết mình xấu hổ. Cô nghe được tiếng trái tim anh, từng nhịp từng nhịp cũng trùng khít với tần suất của cô. Thì ra anh cũng căng thẳng.
…
Eo cô một sức mạnh thu chặt.
Cố Sơ ngước mắt lên, đối diện là ánh mắt của Lục Bắc Thần. Rực rỡ như mặt trời, vừa thân thuộc lại xa lạ đến thế. Anh giơ tay, dẫn dắt cô nhẹ nhàng xoay một vòng, chiếc váy nhỏ màu đen hơi tung lên, đôi chân thon với những đường nét đều đặn vẫn đẹp như đôi chân của người cá sau khi trút bỏ chiếc đuôi.
Lục Bắc Thần một lần nữa thu tay về. Cố Sơ bèn bị anh khẽ khàng kéo vào lòng. Một tay anh lại quấn chặt lấy eo cô, lực không mạnh cũng không nhẹ, không khiến cô cảm thấy bó buộc lại không có cách nào thoát ra. Qua lớp vải, cô cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, không nóng còn hơi lạnh. Sát gần anh đến vậy, hơi thở của anh cũng len lỏi vào hô hấp của cô, một hơi thở mát lạnh riêng mình anh có.
“Cô Cố có hài lòng với bữa tiệc sinh nhật hôm nay không?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của anh, nhiệt độ cũng ngang với hơi thở và lòng bàn tay anh.
Có chút lạnh lan dần từ vị trí được anh nhẹ nhàng vòng qua. Cố Sơ đè nén hơi thở có phần dồn dập, ngước mắt lên. Nhận ra anh vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cô ít nhiều có phần hoảng loạn. Mỗi một cái nhìn chăm chú đều khiến cô cảm thấy đôi mắt này chính là Bắc Thâm.
“Những chi tiết liên quan tới buổi tiệc sinh nhật, tôi chỉ nói với một mình Bắc Thâm.” Cô ra lệnh cho bản thân không được né tránh ánh mắt anh. Âm lượng của câu nói này tuy nhỏ nhưng cô tin anh nhất định đã nghe được. Mà với trí thông minh của anh chắc chắn sẽ hiểu được hàm nghĩa trong câu nói này của cô.
Bước nhảy của Lục Bắc Thần tao nhã, tuyệt đẹp thế nên cùng với đó, nụ cười cong lên trên khóe môi anh cũng trở nên ung dung, cao quý. Mượn sự thay đổi của tiết tấu, anh theo đà kéo cô lại gần: “Hiếm khi cô Cố còn nhớ được những lời mình từng nói. Tôi còn tưởng cô là người hay quên, sớm đã vứt hết quá khứ sau gáy rồi.”
Dưới sự ép buộc của sức mạnh ấy, Cố Sơ gần như dính sát vào anh. Cánh tay cô chống lên vai anh phải hơi dùng sức để kéo xa khoảng cách của hai người. Dưới lòng bàn tay là khung xương rắn chắc và cơ bắp trơn nhẵn của anh. Cô có thể cảm nhận được cơ thể này chất chứa một sức mạnh mạnh mẽ hơn chàng trai năm đó rất nhiều.
“Buổi tiệc sinh nhật này rất rầm rộ, tiếc là lợi bất cập hại.” Cô lên tiếng.
Lục Bắc Thần mỉm cười, khẽ hỏi: “Vì sao?”
Trái tim Cố Sơ hơi thắt lại: “Nếu anh là Bắc Thâm thì nên biết rõ mình không giỏi mấy trò giả thần giả quỷ này. Nhưng nếu anh là anh trai của Bắc Thâm, là giáo sư Lục tiếng tăm vang dội, vậy thì kiểu châm chọc chế giễu phô trương thanh thế này thực sự không phù hợp với thân phận của anh. Thứ duy nhất còn sót lại chính là câu chuyện giáo sư Lục đã vung tiền tổ chức sinh nhật cho bạn gái cũ của em trai được người ta thêm mắm thêm muối mà thôi.”
Các bạn học khác cũng đã tham gia đội ngũ nhảy múa. Có người tiến sát về phía này. Lục Bắc Thần lẳng lặng đưa cô sang một bên, lần này cánh tay anh chặt thực sự. Cố Sơ có thể cảm nhận rất rõ ràng mình chợt nghẹt thở bèn ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng anh lại cúi đầu, bờ môi cọ vào vành tai cô như vô tình lại như cố ý. Mùi nước diệt khuẩn lạnh lẽo ấy đã hoàn toàn vây hãm lấy cô.
“Cô muốn tôi đối xử với cô thế nào, hm?”
Giọng nói trầm thấp vọng vào tai, gần đến nỗi như dính lấy trái tim cô. Câu nói ấy vừa như khẽ cười lại vừa như căm hận.
Cố Sơ thở dốc, vô thức muốn đẩy anh ra. Anh chợt buông cô ra, gương mặt tuấn tú đã được thay bằng một nụ cười bình thản thoáng qua: “Hy vọng cô Cố chơi vui vẻ.” Dứt lời, anh quay người bỏ đi…