Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 307: Sự bình tĩnh của người con gái



Chloe đã sớm báo cáo tình hình của Tiêu Tiếu Tiếu với Lục Bắc Thần, dĩ nhiên giấu nhẹm chuyện vết thương của Cố Sơ. Anh ta hiểu Lục Bắc Thần, nếu cậu ấy đã cất công gọi điện thoại nhắc nhở mà một khi để Lục Bắc Thần biết được anh ta đâm đầu vào chỗ nguy hiểm thì những ngày tháng sau này anh ta chắc chắn sẽ khó sống.

Lúc Tiêu Tiếu Tiếu được Kiều Vân Tiêu đưa tới bệnh viện, Chloe cũng dạo qua. Cố Sơ biết bây giờ anh ta giống như chiếc camera giám sát của Lục Bắc Thần hơn, từng giây từng phút đều phải theo dõi mọi hành động cử chỉ của con người vừa thoát ra khỏi ‘hang ma’ này. Kiều Vân Tiêu vốn dĩ cực kỳ tức giận vì hành động giấu giếm sự thật của Chloe nhưng nói gì thì nói cũng đã tìm thấy Tiêu Tiếu Tiếu, anh cũng không thể cằn nhằn nhiều thêm.

Sau cả đoạn đường dài trầm mặc, Tiêu Tiếu Tiếu cũng đã chấp nhận sự thật mình phải tới bệnh viện. Kiều Vân Tiêu cố tình né tránh bệnh viện của cậu ấy, tìm một bệnh viện quốc tế tư nhân, lại còn đặt một phòng bệnh riêng, né mọi khả năng bị người ta dòm ngó. Chẳng mấy chốc, cảnh sát cũng đã tới để tiến hành lấy lời khai cho chuyện hôm qua. Lần đầu tiên gặp cảnh sát, Cố Sơ cũng chống đối, vì cô cảm thấy tình trạng trước mặt của Tiêu Tiếu Tiếu bị không thích hợp gặp cảnh sát cho lắm. Chuyện hỏi cung không nằm ngoài việc cậu ấy bị bắt cóc, không khác gì bắt ép cậu ấy nhớ lại sự thực một lần nữa.

Ngay cả Kiều Vân Tiêu cũng không đồng ý để cảnh sát gia nhập lúc này. Khi đối mặt với họ, biểu cảm của anh rất khó coi, có lẽ vì nguyên nhân Tiếu Tiếu bị bắt cóc lâu như vậy mà cảnh sát lực bất tòng tâm.

Nhưng tình trạng của Tiếu Tiếu lại khiến mọi người sửng sốt. Có lẽ dọc đường cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều, hoặc cũng có thể xuất phát từ tâm lý muốn đối mặt, tóm lại cậu ấy đã lên tiếng: “Không sao đâu, các anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi.” Ngừng một lát cậu ấy lại nói: “Nhưng vết thương của tôi tới giờ phải bôi thuốc rồi, phiền các anh đợi một lát.”

Chloe âm thầm giơ ngón cái lên khen ngợi Tiêu Tiếu Tiếu, Kiều Vân Tiêu cũng không ngờ cậu ấy lại bình thản đến thế, có hơi sững người. Ban đầu Cố Sơ lo lắng nhưng nghe xong câu nói của Tiếu Tiếu thì cô đã hiểu. Là bác sỹ, khả năng chịu đựng tâm lý của Tiếu Tiếu vẫn còn rất mạnh mẽ.

Bác sỹ nhanh chóng đi vào, định làm kiểm tra toàn thân cho Tiếu Tiếu. Chloe và mấy người khác đang định tránh mặt. Tiêu Tiếu Tiếu nói: “Mọi người có thể ở lại. Anh Chloe, tôi đã nghe nói về chuyện của anh, tôi nghĩ anh cũng cần tường thuật lại tình hình của tôi cho phía Bắc Kinh. Còn cả mấy đồng chí cảnh sát nữa, các anh ở lại cũng sẽ nghe rõ ràng hơn, không cần tôi lặp lại tình trạng vết thương thêm lần nữa.”

Cố Sơ dĩ nhiên là muốn ở lại. Còn Kiều Vân Tiêu, anh ngẫm nghĩ rồi bước lên: “Anh ở lại.”

Tiêu Tiếu Tiếu ngước mắt lên nhìn anh, lát sau mới gật đầu. Cố Sơ nhìn thấy màn sương mù trong ánh mắt cậu ấy, thấp thoáng giống như tiếc nuối lại giống như tuyệt vọng. Vì sao lại như vậy chứ?

Bác sỹ kéo rèm ngăn cách bệnh nhân và người nhà.

Thật ra Cố Sơ rất muốn đứng bên trong rèm xem rốt cuộc trên người Tiếu Tiếu có bao nhiêu vết thương, nhưng nghĩ lại cô cũng thôi. Có thể giữ những người này lại đây, Tiếu Tiếu đã lấy hết mọi dũng khí rồi.

Bác sỹ hỏi một số câu đơn giản, Tiêu Tiếu Tiếu lần lượt trả lời.

“Vết thương ở cổ tay và cổ chân đều do dây xích để lại. Tôi có xem thử, không bị thương tới xương, chỉ là vết thương ngoài da, phiền anh thoa thuốc định kỳ cho tôi là được. Không cần chụp X-quang, không cần phiền tới bác sỹ khoa xương.”

“Vết bầm do bị va đập tạo thành, vết thương trên cổ là do bị bóp.”

“Tôi cần một bác sỹ phụ khoa, cảm ơn.”

Cố Sơ đứng bên cạnh rèm, nghe rất rõ ràng, trái tim thắt lại từng cơn. Tiêu Tiếu Tiếu đang bình tĩnh miêu tả nguyên nhân hình thành nên vết thương của mình, cô cảm thấy mỗi một tấc da thịt trên người mình cũng đang kêu đau theo. Nhất là sau khi nghe Tiếu Tiếu yêu cầu bác sỹ phụ khoa tới, Cố Sơ nghe thấy một tiếng rạn vỡ trong tim, một dự cảm không lành cứ thế nảy sinh. Phía bên kia, cảnh sát đang tiến hành ghi chép theo đúng trình tự. Do Tiêu Tiếu Tiếu vốn đã là bác sỹ nên bản thân sự miêu tả của cô ấy đã có giá trị.

Bác sỹ phụ khoa tới rất nhanh, đi vào trong rèm.

Cố Sơ nín thở.

“Xin chào bác sỹ. Tôi muốn biết có phải có dấu hiệu bị viêm do vật lạ tạo thành hay không.”

Cố Sơ chết lặng.

Bác sỹ phụ khoa đứng trong rèm hỏi: “Có biết là vật lạ gì không?”

“Có lẽ là một số đồ chơi tình dục.” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ đáp: “Đối phương sử dụng những thứ đó với tôi trong hoàn cảnh điều kiện vệ sinh cực kỳ tệ hại, thế nên phiền bác sỹ kiểm tra mức độ sạch sẽ giúp tôi.”

Cố Sơ hô hấp rất khó khăn, cô vô thức nhìn sang Kiều Vân Tiêu. Sắc mặt anh cũng không khá khẩm gì, gần như tái xanh, méo xệch. Giây phút này cuối cùng cô cũng hiểu vì sao vừa gặp Kiều Vân Tiêu, Tiếu Tiếu lại kích động như thế rồi lại hiểu cả sự tuyệt vọng trong ánh mắt cậu ấy khi Kiều Vân Tiêu quyết định ở lại. Chuyện này bày ra trước mặt một người đàn ông cậu ấy đã yêu thầm bao nhiêu năm, sao cậu ấy chịu đựng nổi?

Các cảnh sát bên cạnh đều đờ ra, có lẽ vì câu này được nói ra từ chính miệng của đương sự, hơn nữa còn đầy chuyên nghiệp và bình tĩnh.

Thời gian kiểm tra không dài, điều này bắt nguồn từ việc Tiêu Tiếu Tiếu nắm rất rõ thương tích trên cơ thể mình, hơn nữa còn có thể phán đoán chuẩn xác chỗ nào cần kiểm tra, chỗ nào không cần. Sau khi bác sỹ đi rồi, rèm được lật mở, Tiêu Tiếu Tiếu đã mặc lại quần áo bệnh nhân, các vết thương ngoài da đã được thoa thuốc. Cố Sơ bước tới ấn cho giường của cậu ấy dựng lên, rồi lót một chiếc gối sau gáy. Tiếu Tiếu nắm chặt tay cô nhưng lại nhìn cảnh sát: “Bây giờ các anh có điều gì muốn hỏi không?”

Cố Sơ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiếu Tiếu, từ bàn tay siết chặt có thể nhận ra Tiếu Tiếu không gan dạ như thế. Ngón tay của cậu ấy giá lạnh, vẫn còn đang run rẩy. Cố Sơ càng đau lòng, ra sức nắm chặt tay cậu ấy.

Cảnh sát bước lên, bắt đầu điều tra chi tiết chuyện cậu ấy bị bắt cóc.

“Cô còn nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?”

Tiêu Tiếu Tiếu khẽ gật đầu, thuật lại từ đầu tới cuối mọi chuyện dưới tầng hầm tối đó. Cố Sơ ở bên nghe mà rợn tóc gáy, sau lưng như có gió lạnh thổi sột soạt từng cơn. Nhất là khi nghe Tiếu Tiếu kể chiếc giá cao tới tận nóc nhà, từng hàng từng hàng xếp đầy mỡ người và máu, cô lại nhớ tới chuyện Kiều Vân Tiêu kể cho mình, suýt nữa thì lại nôn.

“Cô chắc chắn máu và mỡ người đều được xếp trong kho ngoài cùng chứ?”

Tiêu Tiếu Tiếu ngẫm nghĩ rồi nói: “Tầng hầm vốn có nhiều phòng ư? Lúc đó tôi nhìn thấy căn phòng rất rộng, là một nhà kho rộng lớn.”

Cảnh sát gật đầu.

“Cô có nhìn thấy người bắt cóc mình tướng mạo ra sao không?”

Cậu ấy lắc đầu: “Tôi bị bịt kín mắt, nhưng tôi cảm giác là một người phụ nữ.”

“Sao lại cảm nhận như vậy?”

“Trực giác.”

Cảnh sát ghi chép hơi khựng lại giây lát, sau đó gật đầu, tiếp tục viết. Rồi anh ta lại hỏi: “Khoảng thời gian này, kẻ bắt cóc cô luôn dùng di động của cô phát tán một số tin tức, chuyện này cô biết chứ?”

Tiêu Tiếu Tiếu lắc đầu: “Tôi không tìm được di động nữa rồi.” Đây cũng là lý do về sau cô phải chạy xuống siêu thị để gọi điện cho Cố Sơ.

“Về sau cô chạy thoát ra ngoài bằng cách nào?”

Tiêu Tiếu Tiếu chìm vào hồi tưởng.

Cô bị kẻ đó nhốt trong một gian phòng kín như bưng, nói chính xác hơn là một gian phòng bí mật, vì cô không nghe được bất kỳ động tĩnh nào, ngoại trừ tiếng bước chân ra vào của kẻ bắt cóc. Nơi đó giống như không có khái niệm thời gian. Cô không còn nhớ mình đã bị nhốt bao lâu, chỉ biết mỗi lần tới, kẻ đó đều hành hạ cô một lượt, đa phần đều lặp đi lặp lại vấn đề: Mày chỉnh hình xinh đẹp như vậy để quyến rũ đàn ông phải không?

Về sau, cô bất ngờ được ai đó mở hai tay hai chân, có người kéo cô chạy ra ngoài, nhưng từ đầu tới cuối không tháo bịt mắt cho cô. Mấy hôm đó cô ăn rất ít, thế nên gần như thoi thóp bị người đó kéo đi. Cô không biết người đó định đưa cô đi đâu, chỉ cảm thấy đã rời khỏi phòng tối, vì có gió thổi vào mặt. Chẳng mấy chốc, cô lại bị mấy người nâng lên xe. Có lẽ để đề phòng cô làm ầm ĩ, cô một lần nữa bị người đó trói chân tay và bịt miệng lại. Cô không nhìn được, không thể nhúc nhích cũng không thể lên tiếng, đành để mặc bọn chúng.

“Sau đó bọn chúng vứt tôi lại trong một con hẻm.” Tiêu Tiếu Tiếu nói: “Con hẻm đó rất khuất nẻo, không có mấy người. Bọn chúng thả tôi ra rồi lập tức rời đi, sau khi có một chút sức, tôi tháo băng bịt mắt và băng dính ra, lúc ấy mới nhìn rõ tình hình xung quanh. Túi xách ở bên cạnh tôi nhưng bên trong không có di động. Tôi không biết đối phương là những ai, cũng không hiểu vì sao lại thả tôi ra. Lúc đó tôi không nghĩ được nhiều, chỉ muốn về nhà.”

“Mấy giờ cô về tới nhà? Đã ở nhà mấy ngày rồi?”

“Tôi không nhìn giờ, có lẽ là khá muộn vì trên đường đã rất vắng người. Sau khi về nhà tôi vừa khiếp vừa sợ, đã ngủ rất lâu. Sau khi tỉnh dậy tôi mới gọi điện thoại cho Cố Sơ, cũng tức là hôm nay.”

Cố Sơ đã hiểu ra rồi, thì ra Tiếu Tiếu đã được người ta cứu ra một đêm trước khi họ tới thẩm mỹ viện. Rốt cuộc ai là người đã cứu cậu ấy? Nghe ý của Chloe thì bóng đen trên nóc nhà muốn giết kẻ trong vườn hoa, lẽ nào hắn đã đợi ở đó rất nhiều giờ? Chỉ không ngờ giữa đường lại bị ba người họ ngáng chân?

“Cô là hội viên của thẩm mỹ viện đó?”

“Đúng vậy.”

“Có quen biết Tề Tuyết không?”

“Tề Tuyết…” Tiêu Tiếu Tiếu ngẫm nghĩ giây lát: “Tổng giám đốc Tề phải không. Tôi biết, các hội viên thẻ vàng của thẩm mỹ viện đều do chị ấy phụ trách.”

“Cô Tiêu, chúng tôi cần phải hiểu sâu thêm về chuyện của thẩm mỹ viện này.”

Kiều Vân Tiêu ở bên thực sự không chịu nổi nữa, bước lên ngắt lời cảnh sát: “Cô ấy đã rất mệt rồi, hôm nay tới đây thôi.”

Cảnh sát ngượng ngập.

“Tôi không sao, các anh cứ hỏi tiếp đi.” Sắc mặt Tiêu Tiếu Tiếu trắng nhợt, gần như là trong suốt.

Kiều Vân Tiêu nhìn Tiêu Tiếu Tiếu, không biết nói sao. Cảnh sát đánh mắt nhìn Kiều Vân Tiêu, rồi lại tiếp tục hỏi một số chuyện liên quan tới thẩm mỹ viện, ví dụ như những chuyện sau khi hội viên tiếp nhận chỉnh hình, rồi nước dưỡng da…

Sau khi cảnh sát đi khỏi, Tiêu Tiếu Tiếu như vừa dốc hết chút sức lực cuối cùng. Cậu ấy nằm ra giường, trán túa đầy mồ hôi. Chloe ra khỏi cửa, nói lại với Lục Bắc Thần đầy đủ tình hình của Tiêu Tiếu Tiếu, rồi lại nói rõ với anh chuyện hai bóng đen bị thương.



Cả ngày, Kiều Vân Tiêu vẫn ở trong bệnh viện chạy tới chạy lui làm các thủ tục. Tiêu Tiếu Tiếu muốn xuất viện nhưng anh không đồng ý. Về đêm, Kiều Vân Tiêu cũng không có ý ra về. Phía công ty gọi tới không ít điện thoại, anh né tránh Tiếu Tiếu ra hành lang nhận máy. Lúc Cố Sơ đi lấy nước về nghe thấy Kiều Vân Tiêu thầm quát lên với đầu kia điện thoại: “Không cần biết dùng cách gì cũng bắt buộc phải tìm ra cho tôi!”

Cố Sơ nghe xong ít nhiều cũng đoán được ra. Cô nhắc anh chuyện này cảnh sát đã tham gia rồi, dù sao anh cũng là người có tiếng ngoài xã hội, một khi để lộ chuyện dính líu vào việc này sẽ không có lợi cho hình tượng và việc kinh doanh. Kiều Vân Tiêu không nói gì, chỉ hít sâu một hơi. Cô nhận ra được vẻ nặng nề từ ánh mắt anh…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv