Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 295: Bề ngoài lạnh lùng bao nhiêu, trái tim mềm yếu bấy nhiêu



So với Thượng Hải, mùa thu của Bắc Kinh đến rõ rệt hơn, lá hòe đã ngả vàng, càng tôn lên sắc trời xanh biếc… Tới giờ giải lao, các đồng nghiệp nam nghiện thuốc lá đều lần lượt chạy ra ngoài làm điếu thuốc. Chỉ còn mình Lục Bắc Thần đứng một mình trong vườn sau của tòa nhà cảnh sát. Nơi đó trồng một cây hòe cành lá rậm rạp, có thể vươn xa tới mấy chục mét. So với Thượng Hải, mùa thu của Bắc Kinh đến rõ rệt hơn, lá hòe đã ngả vàng, càng tôn lên sắc trời xanh biếc. Khi gió thổi qua là đẹp nhất, lá cây xào xạc rụng xuống, mê loạn cả tầm nhìn.

Dưới cây đặt một thùng rác theo phong cách cổ, chỉ cao ngang người, trên nắp còn vương vụn café. Lục Bắc Thần đứng lặng bên cạnh, nét mặt có chút ưu tư, ánh mắt nghiêm nghị. Có lẽ vì quá chuyên tâm, anh hoàn toàn không phát hiện ra có chiếc lá vàng đã theo gió rơi xuống bả vai. Anh cởi bỏ áo vest, để lại trong phòng họp, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi đen. Trên đỉnh đầu là cả một dải vàng ruộm, dáng vẻ lạnh lùng thẳng tắp của anh như hòa làm một với cảnh thu. Rất lâu sau, anh mới rút bao thuốc lá từ trong túi ra, lấy một điếu ngậm lên miệng, rồi sờ soạng các túi nhưng mãi vẫn không tìm ra được bật lửa.

Một bàn tay cầm bật lửa giơ ra, ‘cạch’ một tiếng, ngọn lửa nhỏ đung đưa trong gió. Lục Bắc Thần không ngước mắt lên, chỉ hơi nghiêng mặt mượn nguồn lửa vừa tới để châm thuốc. Anh rít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói tròn. Làn khói xám trắng như một hồn ma bay theo gió, bóng dáng dần dần mờ đi. La Trì cũng tự châm thuốc cho mình, rít một hơi rồi búng búng tàn thuốc lên vụn cafe trên nắp thùng rác theo thói quen. Anh ấy nhìn chằm chằm một bên gương mặt Lục Bắc Thần, lát sau nói: “Bọn họ quyết định thẩm vấn rồi.”

“Ngồi họp tai và mắt tôi vẫn tinh tường.” Lục Bắc Thần gạt tàn thuốc, ý muốn nói anh đã biết quyết định trong buổi họp ban nãy, không cần La Trì phải nhiều lời.

“Chẳng phải tôi muốn biết cậu nghĩ gì hay sao?” La Trì tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái đặt lên bả vai phải, nghiêng đầu nhìn Lục Bắc Thần.

Cục trưởng hai địa phương đã ra chị thỉ, do vụ án lần này cực kỳ nghiêm trọng, các thành viên của tổ chuyên án cũng hợp lại làm một, tiến hành điều tra thẩm vấn người có quyền sở hữu đối với thương hiệu Khiêm là Thịnh Thiên Vỹ, điều tra người có dấu máu để lại trong bồn tắm địa chỉ cũ của Thẩm Cường là Hứa Đồng, tạm giữ điều tra người bị hại Thích Kiều Kiều, và nhân viên phục vụ Tiểu Vũ có ý đồ giết hại Thích Kiều Kiều, cuối cùng là tiến hành thẩm vấn Lăng Song, người bị tình nghi có liên quan tới Bàng Thành, đồng thời cung cấp một ‘bí kíp’ giống với nguyên liệu của Ngoại Than Hối cho Cố Sơ. Có lẽ ngay cả ông trời cũng đang đẩy vụ án tiến về phía trước. Tiểu Vũ trước mắt vẫn đang bị tạm giữ, Thích Kiều Kiều bị đặt trong tầm kiểm soát của cảnh sát, còn Thịnh Thiên Vỹ, Hứa Đồng và Lăng Song đều đang ở Bắc Kinh, là điều kiện thuận lợi về địa lý để cảnh sát lập tức triển khai công việc thẩm vấn.

“Khi còn chưa có chứng cứ, tôi nghĩ sao không quan trọng.” Lục Bắc Thần đáp một câu nhẹ tênh.

Nói xong câu này, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh Cố Sơ, trái tim bất chợt nhói đau. Dường như anh lại nhìn thấy cô bất lực kéo cánh tay anh và nói: Bắc Thần, xin anh hãy giúp em… Vụ án đã phát triển tới mức độ hôm nay, anh muốn thay đổi chỉ còn cách nhờ ông trời giúp đỡ. Từ ngày theo nghề pháp y cho tới nay, từ trước tới giờ anh chỉ tin bản thân mình, niềm tin của anh chỉ có chân lý ẩn dưới chứng cứ. Thế mà lúc này đây, anh tình nguyện cầu xin ông Trời cho kỳ tích xuất hiện.

Cô khóc, chưa bao giờ ầm ĩ.

Có lúc anh thà rằng cô cứ gào lên thật to còn tốt hơn lặng lẽ gạt nước mắt. Nếu có thể gào thét để trút mọi tâm trạng, cùng lắm chỉ như đâm mạnh một nhát dao vào ngực anh. Giọt nước mắt vô thanh của cô lại như sợi dây thép cực mảnh, từng chút từng chút cứa đứt da thịt anh, để máu chảy cạn. Anh nhìn chằm chằm đầu lọc nơi kẽ ngón tay, đã có một đoạn tàn thuốc xuất hiện, có một đốm đỏ rực đang từ từ gặm nhấm điếu thuốc dưới làn gió nhẹ, thoáng ẩn thoáng hiện. Lục Bắc Thần nhớ lại lời Cố Sơ nói: Sau này ít vẫn nên hút ít thuốc là hơn. Anh khẽ giơ tay, tàn thuốc rụng xuống đất. Ngay sau đó anh dập hết phần còn lại xuống vụn café rồi vứt đầu lọc vào thùng rác.

La Trì nhìn anh rất lâu không rời mắt, rõ ràng là có thể nhìn được vào đôi mắt ấy mà chẳng thể nhìn thấu tâm tư. Anh ấy hút một hơi lớn rồi nhả ra rất mạnh. “Chưa nói tới Thịnh Thiên Vỹ và Lăng Song, chỉ riêng Hứa Đồng thôi cậu cũng đã không biết nói với Cố Sơ kiểu gì, cũng không biết nói với dì kiểu gì. Đừng nói là cậu không có một chút suy nghĩ nào, nói thật là vụ án này cả tôi cũng không muốn nhận.”

“Chính vì không thể nói rõ nên mới càng phải tiếp tục điều tra.” Khẩu khí của Lục Bắc Thần kiên quyết, nhìn La Trì với ánh mắt ảm đạm.

La Trì giơ ngón tay kẹp điếu thuốc lên, lấy ngón cái xoa xoa lông mày, khẽ thở dài: “Cậu tin bọn họ vô tội?”

Lục Bắc Thần điềm đạm cất giọng bình thản: “Tôi nói rồi, tôi chỉ tin vào chứng cứ.”

La Trì hiểu rõ tính khí của cậu ấy, cứng miệng có tiếng, dù trong lòng quan tâm đến mức nào cũng không bao giờ biểu hiện ra. Anh là cung Song Ngư, khá đa tình và khiêm nhường, còn anh chàng trước mặt đây nghe nói là Thiên Yết, bẩm sinh đã là một chuyên gia ngôn ngữ, ngoài lạnh trong nóng, tự tin lại đa nghi, làm việc trầm ổn, chuẩn xác, tàn nhẫn. Trước đây anh chẳng bao giờ tin vào mấy thứ này nhưng từ khi Cố Tư phân tích một thôi một hồi cho anh như một bà đồng thì anh càng ngày càng tin. Song Ngư là cung thiên về dâng hiến niềm vui, Thiên Yết nói một không nói hai, nói theo lời của Cố Tư thì trong một số vấn đề anh luôn phải nhường Lục Bắc Thần. Anh không phản bác vì trước nay anh vẫn tin vào uy tín của Lục Bắc Thần. Mà anh càng tin một câu nói khác của Cố Tư hơn, mà cô ấy dùng để miêu tả Lục Bắc Thần: Bề ngoài anh ấy lạnh bao nhiêu thì đối với người mình yêu trái tim sẽ mềm yếu bấy nhiêu.

Nếu không việc gì cậu ấy phải đứng đây trầm tư một mình? Rồi há cớ lại phải nhíu mày suy tư những lúc không có ai? Nhưng La Trì cũng không muốn vạch trần cậu ấy. Người cung Thiên Yết có một lòng tự trọng to lớn không thể lay chuyển, cũng tức là thể diện cực cao. Anh ấy lại rít một hơi, nói: “Chiều này tới hiện trường, tôi đi cùng cậu.”

Lục Bắc Thần gật đầu.



Ở Thượng Hải lại là một cảnh tượng khác.

Chloe theo Cố Sơ trở về nhà Tây, đi bên này, ngó bên kia, nhìn thứ gì cũng thấy hiếu kỳ. Nếu là bình thường, Cố Sơ không thể nào mới một người đàn ông khá xa lạ tới nhà làm khách. Nhưng cô quá muốn biết Chloe làm cách nào để cứu Tiếu Tiếu ra, nên cũng đành bấm bụng. Nhưng Chloe tới nhà hơn nửa tiếng, liên tục uống hai cốc café to bự, lại ăn thêm một đĩa hoa quả, nét mặt hưởng thụ nhưng tuyệt nhiên im bặt không bàn tới chuyện chính.

Cố Sơ không dám giục anh ta. Mặc dù không thân với anh ta nhưng chỉ qua một cuộc điện thoại của Lục Bắc Thần đã lập tức bay tới Trung Quốc, chứng tỏ mối quan hệ không đơn giản. Có thể làm bạn với Lục Bắc Thần ắt hẳn anh ta cũng có điểm hơn người. Loại người này thường có cách giải quyết của riêng mình, không thể cưỡng ép. Anh ta hỏi Đông hỏi Tây, chẳng qua là Thượng Hải có chỗ nào thú vị, có thứ gì ngon, hoặc là nơi nào ở Thượng Hải gặp được nhiều gái đẹp nhất… Ngoại trừ câu hỏi về gái đẹp, còn lại Cố Sơ đều kiên nhẫn trả lời. Cho tới khi Chloe cởi chiếc sơ mi trên người ta vứt cho cô thì Cố Sơ hoàn toàn sụp đổ.

“Anh Chloe, anh làm vậy là có ý gì?”

“Thật ra quần áo mới là phải giặt qua, ban nãy tôi bất đắc dĩ.” Anh ta nhún vai.

Cố Sơ trừng mắt: “Tôi không có nghĩa vụ giặt quần áo cho anh.”

“Tôi giúp việc cho Lục Bắc Thần, cô là bạn gái cậu ấy, cô nói xem mình có nghĩa vụ hay không?”

Câu nói ấy khiến Cố Sơ á khẩu. Tạm thời chưa tính tới Tiếu Tiếu, chỉ xét riêng thể diện của Lục Bắc Thần, cô đã không thể trở mặt với Chloe rồi. Cô kiềm chế sự bồng bột muốn lập tức tống cổ anh ta ra khỏi nhà, nắm chặt chiếc sơ mi trong tay, quay người đi vào nhà tắm, ném sơ mi vào chậu giặt. Chloe để trần nửa người, cơ bắp rắn chắc, vai rộng hông thon, không cần đích thân sờ vào cũng biết sẽ rất sướng. Anh ta đứng dựa vào khung cửa, cười gian xảo: “Tốt nhất nên giặt khô.”

“Hay là anh tự túc đi?” Cố Sơ thẳng thừng cầm áo lên ném cho anh ta, biểu cảm bực bội.

Chloe lập tức giơ tay đầu hàng: “Ok, tùy cô!”

Cố Sơ lại lấy quần áo về, bật vòi nước. Dòng nước chảy rất mạnh, hệt như tâm trạng của cô lúc này. Chloe nhận ra cô không vui nhưng vẫn làm mặt vô tội, cười vô hại.

“Này, có thật chính Lục Bắc Thần thừa nhận với cô em trai cậu ấy chết rồi không?” Anh ta lại quay trở về chủ đề khiến lòng Cố Sơ lạnh ngắt: “Cô tin sao?”

Cố Sơ vốn tin tưởng, lúc ở trên xe lại bắt đầu nghi ngờ. Giờ nghe anh ta hỏi vậy, cô suy tư một lúc rồi hỏi: “Tôi tin hay không quan trọng thế sao? Muốn hỏi rõ ràng, anh tìm Lục Bắc Thần đi.”

“Nếu em trai cậu ấy chưa chết thì sao?” Chloe cười hỏi.

Cô đang giặt quần áo chợt khựng lại. Cố Sơ ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt lướt qua một tia không chắc chắn, nhưng rồi nó cũng nhanh chóng lụi thành tro: “Sự thật chỉ có Lục Bắc Thần mới biết.”

“Cô có thể hỏi cậu ấy mà.”

Cố Sơ cười, rồi lập tức xua tay: “Anh cũng có thể hỏi anh ấy mà.”

Chloe cười phá lên, nhún vai quay người bỏ đi. Trở về phòng khách, anh ta ngồi xuống sofa trầm tư. Cố Sơ chẳng mấy chốc đã giặt xong sơ mi. Trong lúc cô phơi quần áo, Chloe chụp một bức ảnh rồi gửi ngay một tin nhắn. Cố Sơ phát hiện ra, trực giác nổi lên, cô nhạy cảm hỏi: “Anh vừa gửi ảnh cho ai?”

“Gấp gì chứ?” Chloe cong môi: “Cô sẽ biết ngay thôi.”

Mấy giây sau, di động đã vang lên, Chloe liếc nhìn, rồi giơ di động về phía Cố Sơ: “Nhìn thấy chưa, ai đó sốt ruột rồi. Thằng nhóc này thật ra cũng đâu có vững vàng như bề ngoài.”

Chuông cảnh giác trong lòng Cố Sơ kêu vang. Cô vô thức bước tới. Chloe nhận máy nhưng bật thẳng loa ngoài. “Hello!” Giọng điệu đầy uể oải.

“Đưa di động cho Cố Sơ” Đối phương là Lục Bắc Thần, nói thẳng thừng.

Chloe nhịn cười: “Ok.” Rồi đưa di động cho cô. Cố Sơ đón lấy, tắt loa đi, nhẹ nhàng ‘alô’ một tiếng.

“Sơ Sơ.” Giọng Lục Bắc Thần có chút dịu dàng nhưng logic thì vẫn rõ ràng, lý trí: “Ba việc. Thứ nhất, Chloe đã có khách sạn nghỉ lại, không cần giữ cậu ta lại nhà. Thứ hai, mặc dù cậu ta tới tìm Tiếu Tiếu nhưng đây là việc cậu ta phải làm, thế nên em không cần vì cảm kích mà lo trước lo sau. Thứ ba, ngoại trừ chuyện của Tiêu Tiếu, cậu ta có hỏi em những chuyện khác, em đều không cần trả lời. Hoặc nếu em không muốn để tâm thì cứ tùy ý đuổi đi là được.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv