Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 212: Hóa ra lại là hai người



Vừa nghe thấy câu này, Cố Sơ liền cảm thấy Phan An làm ầm lên một cách quá khích rồi. Cô cũng từng tiếp nhận trị liệu giải mẫn cảm khi sợ máu. Khoảng thời gian ấy hầu như ngày nào vừa mở mắt ra cô cũng phải tiếp xúc ngay với những thứ bầy nhầy máu. Mặc dù người trị liệu cho cô khi ấy là Bắc Thâm chứ không phải Bắc Thần nhưng hai anh em cùng chung một mẹ, chắc Lục Bắc Thần cũng không đến mức quá đáng hơn Bắc Thâm chứ. Thế là cô mỉm cười, không quá để tâm.

Ngư Khương nhìn thấy biểu cảm của cô, bèn lạnh nhạt hừ một tiếng: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.”

Một câu nói rất không khách khí, Cố Sơ định phản bác thì liếc mắt nhìn thấy Ngữ Cảnh trán đã túa đầy mồ hôi, bỗng run sợ trong lòng. Rồi cô lại quay sang nhìn Phan An, lắp bắp hỏi: “Không… phải chứ?”

“Trong câu của cô, chỉ cần giữ lại chữ ‘phải’, còn lại có thể bỏ hết.” Phan An khuơ tay cực kỳ khoa trương rồi hất cằm về phía Ngữ Cảnh: “Cậu ta là nạn nhân nặng nề.”

“Á?” Cố Sơ trợn tròn mắt.

Ngư Khương đứng bên xen ngang: “Được Vic đích thân giải mẫn cảm cho cũng là vinh hạnh, không phải ai cũng có cơ hội đâu. Lần của Ngữ Cảnh nói chính xác là kiểm tra nhiều hơn là trị liệu.”

“Cô từng tiếp nhận rồi hay sao?” Phan An cười gian.

Ngư Khương bĩu môi: “Để mọi người thất vọng rồi, cô đây sinh ra vốn để theo ngành này, sức mạnh vô địch.”

Cố Sơ không thích cô ta cứ leo lẻo gọi anh là Vic, vội kéo Ngữ Cảnh ra hỏi: “Này, lúc đó anh ấy đối xử với anh ra sao?”

Ngữ Cảnh chọc chọc gọng kính, đang định lên tiếng thì Phan An nhanh mồm nhanh miệng hơn: “Sau khi được giáo sư Lục nhận vào, cậu ta mới phát hiện ra mình bị mắc hội chứng Trypophobia*. Thằng bé đáng thương, nếu không có khi cũng vượt qua được hết.”

*Là một dạng bệnh tâm lý chưa được công nhận. Người bệnh có cảm giác nổi da gà, nặng nề hơn là hoảng hốt, nôn mửa, ghê rợn, ám ảnh khi nhìn thấy những hình ảnh có nhiều lỗ tròn hoặc các nhóm lỗ tròn như tổ ong, đài sen, lỗ đục trên thân cây…

“Mắc chứng sợ các lỗ tròn thì đâu có gì nghiêm trọng nhỉ?” Cố Sơ không hiểu: “Nó sẽ ảnh hưởng tới khám nghiệm tử thi ư?”

“Cái bi thương của cậu ta nằm ở may rủi.” Phan An bu tới, vỗ nhẹ lên đầu Ngữ Cảnh, đôi mắt chỉ cần cười một cái là cực kỳ long lanh, yêu kiều, luôn khiến Cố Sơ liên tưởng tới hồ ly tinh Đát Kỷ. “Hiện trường đầu tiên cậu ta tới lại vấp ngay phải một thi thể thối rữa ở nhiệt độ cao bị ấu trùng bu kín, thế là suy sụp.”

“Trước đây thứ tôi tiếp xúc nhiều nhất là xương người nhưng cũng có tiếp xúc với xác thối rữa.” Ngữ Cảnh giải thích với Cố Sơ: “Về sau, khi tiếp xúc với thi thể đó tôi đã nghĩ giá như tôi làm nhà côn trùng học thì tốt rồi, chí ít nhìn thấy mấy con trùng bọ còn sống đó sẽ không có quá nhiều phản ứng.”

“Đợi đã.” Cố Sơ hơi quay cuồng: “Chẳng phải mắc chứng Trypophobia ư? Sao lại thành sợ ấu trùng?”

“Qua lần đó tôi mới biết tôi sợ những loại côn trùng dạng tròn và dạng dài tập trung kín mít lại với nhau.” Nét mặt mặt Ngữ Cảnh ấm ức: “Nếu chỉ là chứng Trypophobia đơn giản thì qua món đài sen và pho mát tôi thích nhất, tôi đã biết rồi.”

Cố Sơ nuốt nước bọt, chứng bệnh này lại còn phân cấp độ thấp và cấp độ cao ư?

“Đó là năm đầu tiên tôi đi theo cùng làm việc với giáo sư Lục. Anh ấy rất tin tưởng tôi, lệnh cho tôi tới hiện trường xử lý thi thể ấy. Kết quả vừa tới nơi tôi đã phát điên, suýt nữa thì…” Ngữ Cảnh ngước mắt ngó Phan An.

Cố Sơ nghi hoặc.

“Cậu ta suýt nữa cào tôi thành mực khô.” Phan An xoa xoa cánh tay: “Trời đất ạ, lúc đó tôi còn tưởng Lục cử một gã thần kinh tới trừng phạt tôi vì tội tối hôm trước uống trộm chai rượu vang 73 năm thượng hạng của cậu ấy chứ.”

“Phản ứng khi kích động thôi mà, em cũng không kiểm soát được bản thân.” Ngữ Cảnh ngượng ngập vò đầu, gượng cười.

Cố Sơ càng nghe ngược lại càng hứng thú: “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó, giáo sư Lục đã cắt cử tôi tới Brazil.”

“Tốt vậy sao?” Cố Sơ tròn xoe mắt: “Để an ủi tinh thần?”

“Đâu có, có mà muốn kích động tinh thần tôi thêm thì có.”

“Hả?”

“Cô biết loài cóc cha con* chứ?” Ngữ Cảnh lại đẩy kính lên.

*Chưa tìm được tên tiếng Việt của loài cóc này, tớ tạm dịch theo tiếng Trung. Nó là một loài cóc luôn cõng theo cóc con trên mình, nên trong một khu vực có bao nhiêu con cóc thì phải nhân đôi số cóc lên.

Cô từng nhìn thấy nó trong chương trình ‘Thế giới động vật’, liên tưởng tới loài vật ấy, khắp người cô lại tê rần.

“Trong rừng mưa nhiệt đới ở Brazil, đông đảo nhất chính là cái loại sinh vật đẻ trứng không theo quy luật thông thường như chúng.” Ngữ Cảnh ra sức nhe răng: “Giáo sư Lục cử một người bạn dẫn tôi vào trong rừng mưa Brazil, kết quả đá tôi vào địa điểm tập trung của cóc cha con. Đó là rừng mưa nguyên sơ đấy, hàng ngàn hàng vạn con cóc cứ giương mắt lên nhìn tôi, nghĩ cũng đủ biết lúc ấy tôi tuyệt vọng cỡ nào, chỉ hận một nỗi không thể bấu nát mọi thứ.”

“Nhất định phải như thế sao?” Nghĩ tới khung cảnh ấy, Cố Sơ liền run cầm cập.

“Cô có biết phòng thực nghiệm của giáo sư Lục khó vào cỡ nào không? Được vào đây làm việc cùng anh ấy là một vinh dự cực lớn.” Ngữ Cảnh đầy ngưỡng mộ: “Thế nên lúc ấy tôi nghĩ dù thế nào cũng phải kiên trì.”

Phan An đứng cạnh bật cười: “Thực tế là Lục đã cho cậu ấy một phong thư.” Ngay sau đó, anh ta bắt chước khẩu khí của Lục Bắc Thần, nghiêm túc, điềm đạm: “Tôi không sợ những đồng nghiệp của tôi thông minh tuyệt đỉnh che lấp ánh hào quang của tôi, sợ nhất là cậu ấy kiên quyết lựa chọn một căn bệnh tâm lý trí tuệ thấp, không có chất lượng để làm mất mặt tôi.”

Cố Sơ chớp chớp mắt. Cô tuyệt đối tin rằng đây là những lời Lục Bắc Thần đã nói.

“Thế nên không còn cách nào khác, nếu tôi không khắc phục trở ngại tâm lý của mình, tôi sẽ không thể trở thành đồng nghiệp của giáo sư Lục.” Ngữ Cảnh thở dài nặng nề: “Tôi đã ép buộc bản thân tiếp tục ở lại đó, theo quy định của giáo sư Lục, tận mắt nhìn nhìn những quả trứng sinh động ấy nở ra từng con cóc.”

Bước vào trị liệu tâm lý, để người bệnh trực tiếp đối mặt với những vật trở ngại tâm lý chính là cách làm thẳng thắn nhất mà cũng máu lạnh nhất. Nhưng mục đích của Lục Bắc Thần rất rõ ràng. Anh muốn Ngữ Cảnh đối mặt trực diện với những sinh vật sống mang theo nỗi sợ hãi của mình, để cậu ấy chứng kiến những quả trứng tập trung khiến cậu ấy hoảng hốt có những thay đổi, để cậu ấy thấy rõ kết cấu bên trong khi phân tách. Như vậy cũng là cách để từ từ làm dịu đi căn bệnh.

“Sau lần đó, anh khỏi hẳn rồi?”

Ngữ Cảnh mếu máo: “Đâu có dễ dàng vậy? Đúng là tôi không còn phản ứng với những vật dạng tròn nữa, nhưng vẫn còn dạng dài. Thế là giáo sư Lục lại ra lệnh cho người thả rất nhiều đỉa, cắn tôi suýt chết.”

“Không phải chứ?” Cố Sơ thảng thốt.

“Anh muốn tôi ghi nhớ nỗi đau và nỗi hận với loài đỉa, mới có tinh thần và thể lực giải quyết nỗi sợ khi chúng tập trung trên người.” Ngữ Cảnh múa máy chân tay trước mặt Cố Sơ: “Khi tôi bò ra khỏi hố đỉa, tôi đã gầy đi mười cân.”

Ông trời ơi…

“Cuối cùng, cậu ấy đã hoàn thành công việc giải phẫu những thi thể bị ấu trùng bu kín một cách xuất sắc.” Phan An tiếp lời rồi nhếch môi cười cợt: “Thật ra theo tôi thấy, Lục đang tìm những người có tâm lý mạnh mẽ để thay cậu ấy làm mấy việc ghê người. Phải biết thứ cậu ấy kiêu ngạo nhất chính là đôi tay của mình.”

Ngữ Cảnh vò tóc: “Tóm lại, tuyệt đối đừng bắt tôi nhớ lại mấy chuyện ấy nữa, đó là cơn ác mộng có thể giày vò tôi cả đời.”

Cố Sơ chỉ nghe thôi đã xác định chắc chắn đây là ác mộng rồi. Ngữ Cảnh lập tức nắm chặt tay cô rồi nói: “Thế nên, Cố, cô nhất định phải khắc phục được phản ứng tâm lý đối với những mảng thịt kia một cách thuận lợi, nếu không thủ đoạn của giáo sư Lục nhất định sẽ khiến cô… sống không bằng chết.”

Câu ‘sống không bằng chết’ ấy vẫn còn quanh quẩn trong đầu Cố Sơ, khiến từng dây thần kinh bật lên đau đớn.



“Ghép sai rồi.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói nghiêm khắc của Lục Bắc Thần.

Trầm thấp, nghiêm nghị khiến cô giật nảy mình, ngón tay run lên, miếng xương vụn từ kẽ ngón tay rơi bộp xuống mặt bàn thủy tinh ánh lên sắc màu xanh lam.

“Hả?” Cô e dè ngước mắt lên nhìn anh.

Dưới ánh đèn, đôi mắt anh sâu tựa biển khơi nhưng lại khiến cô nhớ tới những chuyện Ngữ Cảnh phải đối mặt, bắt đầu run rẩy. Lục Bắc Thần thấy cô sợ sệt còn tưởng mình làm cô giật mình, khẽ thở dài rồi nhặt mảnh xương vừa trượt xuống khỏi tay cô lên, khi lên tiếng lần nữa giọng nói đã ấm áp hơn nhiều: “Miếng này không thuộc về xương chậu, suýt nữa em dính nhầm rồi.”

Cố Sơ đón lấy, nhìn rất lâu.

“Miếng này mới đúng.” Lục Bắc Thần đưa một miếng khác cho cô: “Phải phân biệt kỹ đường vân và hình dạng vết đứt gãy của xương.”

Cố Sơ tập trung tinh thần, tiến hành đối chiếu hai mảnh xương rồi mắt sáng rực lên: “Quả nhiên có khác biệt.”

Như một đứa trẻ phát hiện ra châu lục mới, nét phấn khích nơi đáy mắt cô khiến Lục Bắc Thần thầm mỉm cười.

Anh dịu dàng lắm mà, chẳng biến thái như Ngữ Cảnh nói tý nào. Cô cảm thấy Ngữ Cảnh hoặc Phan An nhất định có nói quá trong câu chuyện của mình. Cô chìm đắm trong nụ cười mỉm cười của anh, lại trong một đêm trăng sao tĩnh mịch, tại một phòng thực nghiệm rộng lớn chỉ còn độc hai người bọn họ. Ánh đèn êm dịu hắt xuống vai anh, chỉ riêng bóng hình của anh cũng đủ khiến người ta cảm thấy an tâm.

Thứ ánh sáng màu lam lạnh dưới bàn thực nghiệm phản chiếu lên càng khiến gương mặt anh thêm tuấn tú. Anh cực kỳ chuyên chú, ánh mắt bình thản mà trí tuệ, mỗi một miếng xương đều khó thoát được khỏi đôi mắt ấy. Những mảnh xương được xếp bằng kia, mỗi mảnh đều như đang kể lể oan tình, đều đang đợi anh ‘bóc tơ rút kén’. Anh bình tĩnh quan sát sau đó cầm mảnh xương nên ghép nổi một cách chuẩn xác.

Lúc cô ghép nối, một mảnh cũng phải thử đi thử lại rất nhiều lần. Nhưng anh thì khác, chỉ cần mảnh xương nào đã được anh nhấc lên thì nhất định sẽ ghép nối lại một cách sít sao, chưa từng thấy anh đổi qua đổi lại. Cô không thể không khâm phục khả năng quan sát và khả năng tư duy bình tĩnh của anh.

“Phải dính lại như thế này.” Lục Bắc Thần thấy cô loay hoay một hồi với mảnh xương mà mãi vẫn không tìm được điểm chắp nối. Anh bèn tiến lên, vòng cánh tay qua, tận tay dạy cô cách tìm điểm kết dính sao cho chuẩn. Cô hơi ngước lên, gò má gần như dính vào mặt anh, chiếc cằm vuông sạch sẽ, đầy quyến rũ, cánh tay đang bao bọc lấy người cô rắn rỏi và mạnh mẽ, giống như một bến đỗ ấm áp.

Ánh mắt anh chăm chỉ và tập trung, cô nhìn đến ngây dại.

“Anh biết khuôn mặt này khiến em tưởng tượng xa xôi.” Lục Bắc Thần khẽ nói: “Nhưng giờ phút này anh mong em có thể tập trung vào tay của anh hơn.”

Cố Sơ xấu hổ vô cùng, vội cúi đầu nhìn xem anh dính kiểu gì, trong bụng thầm lẩm bẩm: Đúng là kiêu căng! Nhưng cô bỗng cảm thấy mình thật thiệt thòi. Anh cứ đứng từ trên nhìn xuống, cầm tay dạy cô như vậy, cái tư thế này ai đỡ cho nổi? Chỉ riêng vòm ngực rộng lớn kia đã khiến người ta tưởng tượng vô biên rồi, chính anh quyến rũ cô mới phải.

“Phán đoán giới tính là phần đơn giản nhất, chỉ cần còn lại khung xương quan trọng nhất và lớn nhất của cơ thể.” Lục Bắc Thần vẫn giữ nguyên tư thế ‘dạy học’, thì thầm bên tai cô: “Dựa vào xương chậu, xương sọ, các xương tứ chi, xương sườn và xương ức đều có thể phán đoán ra giới tính của nạn nhân. Thứ anh yêu cầu em ghép nối chính là xương chậu, là bộ phận dễ phán đoán giới tính nhất.”

Trong lúc nói, anh đã nhanh lẹ dính xong mảnh xương vụn trong tay, một phần xương chậu hoàn chỉnh cứ thế hiện ra trước mắt Cố Sơ. Cô cực kỳ kinh ngạc trước đôi tay linh hoạt của anh.

“Phán đoán cơ bản nhất em phải có. Nói thử xem, bộ xương này của nam hay nữ?” Lúc này anh mới buông cô ra, đứng thẳng lưng lên.

Cố Sơ ngồi, nhìn thấy anh đứng mãi cứ cảm thấy cao không với được. Câu hỏi bất ngờ của anh khiến cô có cảm giác ngộ nhận mình đang trả bài cho thầy. Cô không dám lỡ dở thời gian, lại sợ nghiêm nghị trên gương mặt anh bèn quan sát tỉ mỉ bộ xương chậu trong tay, suy ngẫm rồi nói: “Của nam.”

“Lý do?” Ngữ điệu của anh không chút biến đổi.

“Phần dưới xương chậu của người do xương mu hai bên kết hợp mà thành, thế nên khi hai bên xương mu phân nhánh xuống sẽ hình thành nên một chậu hông. Chậu hông của nam giới khá nhỏ, khoảng 75 độ, của nữ giới sẽ lớn hơn, thường trên 100 độ. Chậu hông của xương chậu này khá nhỏ, thế nên là nam giới.”

Lục Bắc Thần còn chưa trả lời là cô đúng hay sai mà đẩy một phần xương mặt đã được ghép nối một nửa qua trước mặt cô. Cô nhìn nó rồi ngước mắt nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Lục Bắc Thần: “Tiếp tục dựa vào xương mặt để phán đoán giới tính.”

Cố Sơ nhìn một hồi rồi đối chiếu với bộ xương sọ còn chưa được dính hoàn chỉnh: “Em cảm thấy dính bộ xương sọ này vào sẽ càng dễ phán đoán hơn.” Cô không hiểu vì sao anh còn bắt cô phán đoán lại lần nữa.

Nhưng anh ngăn hành động định dính xương sọ vào của cô: “Phán đoán trước đã.”

Cô đành làm theo, nhìn rất lâu: “Là… nam giới phải không.” Rồi cô ngẩng lên nói tiếp: “Trước trán của xương mặt có độ dốc, chẩm sau đã được ghép nối xong gồ lên một cách nổi bật. Nếu là mặt của con gái thì trước trán có lẽ sẽ dốc ngược xuống, độ gồ của chẩm sau cũng sẽ không rõ nét.”

“Môn lâm sàng khoa chỉnh hình coi như cũng không chữ thầy giả thầy, chí ít có thể nộp một câu trả lời khiến thầy giáo hướng dẫn hài lòng.” Lục Bắc Thần nói: “Nhưng mà, thành tích khám nghiệm tử thi của em, nhất là thành tích khám nghiệm tử thi người, anh sẽ chấm 0 điểm.”

“Em phán đoán sai rồi ư? Lẽ nào nạn nhân là nữ?”

“Không, em phán đoán đúng rồi, nạn nhân đích thực là nam.”

“Vậy vì sao anh cho em 0 điểm?” Cố Sơ không phục.

Thấy cô sốt sắng, Lục Bắc Thần khẽ mỉm cười, dọn phần xương sọ còn chưa dính kia đi, chỉ để lại phần dính chưa hoàn chỉnh: “Nếu bảo em giám định trong tình huống này thì sao?”

“Đây là điều không thể.” Cố Sơ không hề nghĩ ngợi: “Xương đầu không hoàn chỉnh. Em có thể thông qua xương chậu hoặc các bộ phận khác, giống như ban nãy anh dạy.”

Lục Bắc Thần: “Trước khi xác định giới tính, em phải biết xương vụn có phải của cùng một người hay không.”

“Gì cơ?” Cố Sơ sững sờ.

Lục Bắc Thần nhìn cô, cười khẽ: “Thế nên, tốt nhất em hãy cho anh một cơ hội để chứng tỏ bộ não của em không phải chỉ là nơi giải phóng Dopamine*.”

*Dopamine được xếp vào danh mục 5 chất xúc tác cuồng nhiệt trong tình yêu. Trong não bộ, chất dopamine rất hiếm. Nó là chất dẫn truyền thần kinh của khoảng 0,3% số neurone trong não nhưng lại cần thiết trong nhiều chức năng. Dopamine được tiết ra từ một trong các vùng nguyên sơ nhất của não, ở đỉnh thân não. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng, chất hóa học dopamine trong não ở những người đang yêu cao hơn ở những người bình thường. Nó đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm của chúng ta về sự vui thú và nỗi đau, liên quan đến khao khát, sự nghiện ngập, ham muốn và khoái lạc. Việc tăng cao hoạt chất này có thể dẫn đến các cảm giác tưởng tượng, khiến người ta khó mà từ bỏ tình yêu. Chúng hoàn toàn gây nghiện giống như việc sử dụng cocaine vậy. Mọi hành động tạo nên hứng thú như ăn một mẩu chocolate, làm tình, nghe một khúc nhạc, thắng một trò chơi… đều làm tăng tiết dopamine.

“Anh…” Cố Sơ lập tức hiểu hàm ý anh ám chỉ, mặt bỗng đỏ bừng.

Khi Dopamine bộc phát cũng là khi cảm hứng tình dục ập tới.

Cắn chặt răng, cô cầm lấy xương sọ và phần đã dán xong để tiến hành so sánh. Lục Bắc Thần khoanh hai tay trước ngực, cơ thể cao lớn dựa bên cạnh bàn khám nghiệm nhìn cô. Cô cố gắng tĩnh tâm lại, tỉ mỉ quan sát. Lúc này mới phát hiện ra xương sọ và phần dán xong chênh lệch gần 2mm. Nếu không phải một người thận trọng để ý, chắc chắn sẽ coi phần xương sọ và bộ phận xương mặt đã dán xong là của cùng một bộ xương người, dù sao cũng chỉ có khoảng cách 2mm, nếu dính lại kỳ thật cũng không nhìn ra điều gì.

Thế mà vẫn bị anh phát hiện ra.

“Thông qua bộ phận xương chậu và xương mặt có thể giám định là nam giới, dựa vào độ dày và những đường nét men theo xương sọ cũng có thể phán đoán ra là nam giới.” Lục Bắc Thần tách xương mặt và xương sọ ra: “Nhưng đây là thi thể của hai người đàn ông.”

Cố Sơ há miệng kinh ngạc: “Nạn nhân là hai người?”

“Sẽ biết nhanh thôi.”

Cô nhìn miếng xương trong tay rồi lại nhìn bộ xương sọ trong tay Lục Bắc Thần, rất lâu sau mới nói: “Nếu xương sọ thuộc về một người khác, vậy thì dựa vào một miếng xương này có thể tìm ra nạn nhân không?”

“Có thể.” Lục Bắc Thần bình thản trả lời.

“Á?” Cố Sơ đờ đẫn nhưng lại lập tức nhớ ra nhận xét của mọi người dành cho anh, ai cũng nói anh có thể dựa vào mảnh xương vụn để đoán ra thân phận của người chết. Dĩ nhiên, nói mảnh xương vụn là phóng đại nhưng có thể dựa vào một đống vụn xương tìm được manh mối, thậm chí là phá án cũng đủ khiến người ta hoảng hốt rồi.

“Dạy em đi, dạy em đi.” Cố Sơ bỗng trở nên rất phấn khích.

Trong đầu cô lập tức vẽ ra một hình ảnh. Cô mặc áo blouse trắng, nét mặt nghiêm nghị, đứng tại hiện trường cầm một mảnh xương người lên, điềm tĩnh nói với mọi người: Nạn nhân xx tuổi, tướng mạo xx, xx…

Lục Bắc Thần nhếch môi cười: “Cứ học kỹ năng cơ bản cái đã.”

Hình ảnh anh hùng đó trong đầu Cố Sơ lập tức vỡ vụn.

“Tiếp theo, em phải phán đoán được chiều cao, độ tuổi của nạn nhân.” Lục Bắc Thần nói.

Cố Sơ nhìn anh: “Anh định truyền nghề lại cho em à?”

“Vậy thì phải xem em có lĩnh ngộ được không.” Lục Bắc Thần từ tốn nói, trong thanh âm có chút đùa cợt: “Khi đối mặt với thần Chết, mặc dù cả bác sỹ và pháp y đều dùng dao giải phẫu nhưng anh cho rằng, em thích hợp làm người đầu tiên hơn.”

“Vì sao?”

Lục Bắc Thần cười, vẽ vẽ lên không trung: “Đường về não bộ của em so với một người luôn kém hơn chút xíu, thế nên em đã xác định không thể vượt qua được sự huy hoàng của người ấy.”

“Ai vậy?”

Anh phì cười.

Cô chợt tỉnh ngộ, trừng mắt lườm anh: “Lục Bắc Thần, làm gì có ai chửi người vòng vèo kiểu của anh hả?”

Anh vừa cười vừa ném cho cô một mảnh xương: “Mau làm việc đi, cần cù bù thông minh.”

Câu trước còn nghe được, câu sau tức hộc máu…

***

Bên ngoài khu nhà, đèn đường sáng rực.

Kiều Vân Tiêu tắm rửa xong bèn ngồi xuống sofa. Ánh sáng trong phòng rất tối. Anh rót một ly rượu vang, nhấp khẽ. Ánh sáng ngoài cửa sổ lọt vào trong phòng, đôi mắt anh u tối sâu xa như bị đổ mực, mặc dù có những tia sáng nhảy nhót bên trong nhưng vẫn có một sự nồng đậm không thể hòa tan. Bên tay anh vung vãi một ít tài liệu.

Tất cả đều liên quan tới Lục Bắc Thần.

Anh tiện tay cầm một bản lên, lật ra. Bên trong dán một bức ảnh, trong ảnh là hai chàng trai mặc đồng phục, bộ áo trắng phau, thuần khiết như hoa lê khiến gương mặt hai người họ càng thêm tuấn tú, khí khái, trông giống như học sinh cấp ba, trẻ trung hơn, ít chín chắn hơn.

Hai chàng trai giống nhau như hai giọt nước, khiến Kiều Vân Tiêu nhìn hết lần này tới lần khác mà vẫn không thể phân biệt được hai người họ rốt cuộc có nét gì khác biệt trong diện mạo, thứ khác biệt duy nhất chính là biểu cảm. Một người với nụ cười tỏa nắng, một người lạnh tựa sương đêm.

Kiều Vân Tiêu biết người lạnh lùng kia chắc chắn là Lục Bắc Thần.

Qua điều tra lúc đi học hai người không học cùng một trường. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lục Bắc Thần ra nước ngoài du học, tới tận sau này làm việc tiếp xúc với các vụ án mới lần lượt về nước, còn Lục Bắc Thâm thi vào đại học A thành phố Thượng Hải, cho tới khi lấy được suất du học mới ra nước ngoài. Số liệu trong tài liệu cũng rất rõ ràng, Kiều Vân Tiêu đang cảm thấy rất kỳ lạ, hai anh em vì sao không học cùng một trường? Lúc đó vì sao Lục Bắc Thâm không cùng ra nước ngoài du học như Lục Bắc Thần?

Xem tiếp tài liệu phía sau đã giải đáp được thắc mắc của Kiều Vân Tiêu.

Người chèo lái Lục Môn, Lục Chấn Dương, khi còn chưa sang Mỹ, ông ta và Tần Tô vẫn định cư ở Thượng Hải. Tần Tô là người vợ kết tóc của Lục Chấn Dương, xuất thân từ một gia đình mấy đời đều là người có học, sau khi lấy Lục Chấn Dương thì trước sau đã sinh bốn người con trai: Lục Đông Thâm, Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thâm và Lục Nam Thâm. Nhưng Lục Môn trước nay không thích rầm rộ với bên ngoài tình hình bố con, thế nên từ trước tới giờ mọi người biết rất hiếm hoi về những cậu con trai này, thậm chí còn không rõ Lục Môn rốt cuộc có bao nhiêu người con. Tới tận năm năm trước, Tần Tô xuất hiện trong buổi tiệc chúc mừng buổi hòa tấu của Lục Nam Thâm đã công khai thừa nhận Lục Nam Thâm chính là con út của bà. Ngoài ra, nhà họ Lục còn có hai người con trai.

Ba năm trước, cùng với danh tiếng của Lục Bắc Thần trong giới pháp y, người ngoài mới biết chuyện cha con nhà họ Lục ‘hổ phụ sinh hổ tử’, đồng thời gọi Đông Thâm, Bắc Thần, Nam Thâm là ‘Lục Môn tam kiệt’.

Không ai đề cập tới chuyện cậu em trai sinh đôi Lục Bắc Thâm của Lục Bắc Thần. Lục Môn giữ kín bí mật, bên ngoài đồn đại không ngớt. Tới tận khi Lục Bắc Thần về nước mới công khai nhắc tới người em trai sinh đôi của mình. Khi được hỏi, câu trả lời của cậu ta là: Không còn nữa.

Lục Môn không nhắc, có lẽ vì nỗi đau mất con, tình cảm thường tình này cũng có thể hiểu được.

Tài liệu mà trợ lý của anh điều tra được thì sau khi hai anh em sinh đôi tốt nghiệp cấp ba, nhà họ Lục cũng di cư ra nước ngoài, Lục Chấn Dương đi trước nhưng Tần Tô thì cuối cùng vẫn ở lại Thượng Hải, nguyên nhân vì sức khỏe của bà trước nay không tốt, cũng đã quen với nhịp sống ở Thượng Hải, quan trọng hơn là còn có bác sỹ hiểu về tình hình bệnh tật của bà. Vô vàn các nguyên do nên bà không lập tức theo Lục Chấn Dương qua Mỹ. Thế là nhà họ Lục chia làm hai ngả, Lục Bắc Thần và các anh em cùng bố di dân qua Mỹ học tập còn Bắc Thâm là người con trai Tần Tô yêu quý nhất, thế nên ở lại Thượng Hải với bà.

Tất cả hình như đều vô cùng logic.

Lục Môn hành sự trước giờ luôn bí mật, Tần Tô lại càng ít khi lộ diện. Ngoại trừ một số ít người biết thân phận của bà ra thì bên ngoài chẳng mấy ai rõ về động thái của bà. Thành phố Thượng Hải cũng có quá nhiều nhân vật nổi tiếng, chẳng thiếu một vị phu nhân nhà họ Lục. Phu nhân nhà quyền quý mai danh ẩn tích dưỡng bệnh, cộng thêm một cậu quý tử cũng bí mật ở lại Thượng Hải học hành xuất sắc cũng không đủ khiến mọi người thấy lạ.

Kiều Vân Tiêu nhìn chằm chằm chỗ tài liệu này, hàng lông mày nhíu lại.

Lục Môn, hình như rất thần bí nhưng hình như lại rất đơn giản. Thật sự là như vậy sao? Vì sao anh lại cảm thấy có chỗ nào không ổn?

Anh không nói ra được, tất cả mọi tài liệu đều rất hợp lý, giống như tất cả mọi người đều đang nói với anh rằng thật ra chân tướng sáng tỏ như vậy đấy.

Kiều Vân Tiêu vô cớ cảm thấy bực bội, cúi đầu xuống uống rượu trong ly, rồi đặt ly rượu sang một bên, tiện tay mở một phần tài liệu khác.

Nhà họ Cố.

Đó là phần tài liệu liên quan tới việc sử dụng căn nhà cũ.

Tới tận bây giờ cuối cùng anh mới hiểu ra vì sao nhà họ Cố sau khi bị niêm phong mà mãi vẫn không treo bảng bán đấu giá. Tính chất sử dụng của mảnh đất xây dựng căn nhà có vấn đề. Mảnh đất đó vốn dĩ đã quy định không được phép mua bán, sử dụng làm đất ở, thế mà Cố Trạch Phong năm đó vẫn trưng dụng. Sau khi tiến hành bán đấu giá lại, tính chất của căn nhà bị ép buộc định hình, không cho phép sử dụng vào thương mại và để ở.

Một ngôi nhà không được bán, không được ở, dĩ nhiên sẽ rơi vào cảnh ngộ khó xử.

Cho tới ba năm trước khi Lục Bắc Thần đấu giá nó.

Kiều Vân Tiêu vẫn luôn tò mò mục đích của việc làm này, nhất là khi đã biết nó không thể ở cũng không thể bán, anh lại càng muốn biết Lục Bắc Thần sẽ xử lý nó thế nào. Ai ngờ trợ lý điều tra cho anh một câu trả lời: Nơi đó đã trở thành phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần, tính chất nghiên cứu học thuật, không thương mại, không làm nhà ở.

Anh cuộn chặt tay lại, ánh mắt lạnh lẽo: Lục Bắc Thần, quả thật vẫn còn cách mày có thể nghĩ tới.

Rồi anh lại rót một ly rượu, Kiều Vân Tiêu đứng sững trước cửa sổ, nhìn dòng xe cộ nườm nượp dưới chân, thứ nghĩ tới lại là câu nói của người trợ lý: Tổng giám đốc, Lâm Gia Duyệt hình như cũng đang điều tra Lục Bắc Thần.

Lâm Gia Duyệt?

Kiều Vân Tiêu hơi nheo mắt lại: Liệu cô có chung một mục đích với tôi không đây?

~Hết chương 212~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv