Lan Hạ và Tuệ Anh vừa bước vào sảnh công ty liền thấy mọi người đang bàn tán xôn xao. Các nhân viên nữ đứng thành từng nhóm, trên mặt ai cũng nở một nụ cười ngưỡng mộ, chỉ chỏ về phía một nhóm năm người đang đứng đợi thang máy: người nào cũng cao ráo, trang phục chỉn chu, phong thái bức người.
Lan Hạ nhéo tay Tuệ Anh làm cô đau điếng: "Là Thiên Minh."
Tuệ Anh vừa thấy buồn cười, vừa có chút mặc cảm tội lỗi. Tối qua cô về đến nhà thì đã muộn, chỉ kịp đánh răng rửa mặt, sau đó lên giường ngủ một mạch đến sáng, căn bản chưa có thời gian để kể chuyện. Việc cô cùng Thiên Minh đứng chung một chỗ, cùng làm một việc, lại còn lên ti vi cùng nhau, nếu để Lan Hạ biết được, cô ấy thảo nào cũng làm rùm beng một trận.
Một cô gái đứng gần đó liền nói: "Hôm nay đại diện bên Vision được mời đến để gặp ban giám đốc, bàn về kế hoạch truyền thông cho dự án sắp tới. Nhìn họ xem, đúng là mang đến một luồng gió mới."
"Cả nhóm năm người bọn họ trông thật là oai phong. Có cả người nước ngoài nữa kìa. Ngày nào cũng được nhìn thấy cảnh này, cả kể phải đi làm thứ bảy chủ nhật mình cũng không kêu ca." Lan Hạ rít lên mừng rỡ.
"Yên tâm đi. Công ty họ đã thuê văn phòng ngay tại tòa nhà bên cạnh chúng ta rồi, thảo nào chẳng có cơ hội gặp gỡ." Cô gái đó mơ mộng nói.
"Tuệ Anh, chúng ta cũng đã gặp mặt, là người quen từ trước, có nên lại chào hỏi một câu không?" Lan Hạ ghé tai nói.
Tuệ Anh cũng muốn giữ phép giao tiếp lịch sự, nhưng tự nhủ mấy người bọn họ cũng chỉ quen biết xã giao, không nên bắt quàng làm họ, nên nhanh níu Lan Hạ lại, nói: "Đừng mà, đây là chỗ làm, lại đang đông người tụ tập thế này, tránh tỏ ra thân thiết thì hơn."
Đúng lúc này, Thiên Minh quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Tuệ Anh đang nhìn về hướng mình. Cô khẽ gật đầu chào rồi nhanh chóng quay đi. Anh không tỏ thái độ gì, tiếp tục bàn luận với đồng nghiệp đứng bên cạnh, rồi cùng rảo bước đi vào thang máy.
Lúc hai cô lên tới phòng kế hoạch, thì lại thấy mọi người đang tụ tập ở chỗ ngồi của Tuệ Anh, chỉ chỏ vào vài thứ kì lạ ở trên bàn: một bó hoa to màu đỏ rực rỡ cùng một hộp quà được bọc gói đẹp đẽ.
Tuệ Anh nhanh chóng chen vào đám người đang vây quanh, lấy tấm thiệp sặc sỡ gắn trên bó hoa lên đọc: "Hy vọng cô thích món quà tôi gửi. Sẽ còn nhiều điều tốt hơn nữa chờ cô phía trước. Ký tên: HS"
Đình Công thấy đám đông tụ tập thì lại gần nói: "Mọi người tập trung ở đây để làm gì vậy? Đi làm đi thôi."
Tuệ Anh nhăn mày bực bội, vốn cô đã không muốn gây phiền phức nơi làm việc, mà anh ta lại làm đến mức này, thảo nào cũng khiến cô bị mọi người nói ra nói vào.
Cô quay sang Lan Hạ: "Là Hải Sơn, mình đi trả lại đống đồ này cho anh ta. Cậu xin phép trưởng phòng Đình Công cho mình." Nói rồi cô liền cầm bó hoa và hộp quà trên tay, lại lục từ trong túi đeo người một phong bì thư, trong đó là đơn xin nghỉ việc, một mạch đi đến phòng giám đốc.
Lên đến nơi, Tuệ Anh liền bị nữ thư kí riêng của anh ta chặn lại, cô vội vàng nói: "Tôi cần gặp giám đốc Hải Sơn."
Cô ta lạnh lùng trả lời: "Nếu cô không có hẹn trước, cô không thể gặp giám đốc vào lúc này. Anh ấy đang bận họp. Cô cần phải đặt lịch hẹn và quay lại sau."
"Vậy tôi sẽ để lại những thứ này ở đây, phiền cô gửi lại cho tổng giám đốc, chỉ cần nói rằng tôi không thể nhận." Tuệ Anh dứt lời, thì điện thoại trên bàn thư kí vang lên.
Cô ta nghe xong liền dùng ánh mắt dò xét rồi nói với Tuệ Anh: "Trợ lí của giám đốc bảo cô cứ vào đợi bên trong."
Tuệ Anh gật đầu rồi vào trong phòng chờ, bước chân dứt khoát, không một chút do dự. Cô đặt bó hoa và hộp quà xuống bàn, nắm thật chặt chiếc phong bì trên tay, kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, một đoàn người bước ra từ phòng họp, đi ngang qua phòng chờ mà cô đang ngồi.
Tuệ Anh liền cảm nhận được có ánh mắt đang theo dõi mình, bất giác ngẩng đầu lên liền nhận ra đoàn người của Thiên Minh mà cô vừa gặp sáng nay; họ đang đi bên cạnh Hải Sơn. Vừa nhìn thấy anh ta, cô thẳng người, đứng lên chờ đợi, ánh mắt cương nghị.
Hải Sơn nhìn thấy Tuệ Anh thì hai mắt ánh lên thắng lợi, anh ta quay sang Thiên Minh, hất đầu về phía phòng chờ, nói: "Trợ lí của tôi sẽ đưa mọi người đi giới thiệu với các phòng ban, tôi có chút việc phải làm."
Thiên Minh bất ngờ khi thấy Tuệ Anh, lại nhìn ra ánh mắt có phần không đường hoàng của Hải Sơn, trong lòng vô cùng khó chịu. Khi trợ lí của Hải Sơn dẫn đoàn người ra thang máy, anh lùi lại một bước, ghé tai vào người trợ lí đi bên cạnh căn dặn: "Hoàng Bá, cậu ở lại đây."
Hoàng Bá lập tức hiểu ý, gật đầu nhận lệnh, nói: "Tôi lỡ để quên một số giấy tờ, sẽ đi theo sau, mọi người xin cứ đi trước, không cần đợi."
Đoàn người của Thiên Minh vừa rời đi thì Hải Sơn liền đóng cửa phòng lại. Tuệ Anh chỉ vào bó hoa và hộp quà trên bàn, rồi nói: "Cảm ơn lòng tốt và sự quan tâm của Giám đốc với một nhân viên bình thường như tôi, nhưng món quà này tôi không thể nhận."
"Có vẻ như cô còn chưa xem trong hộp quà này có gì mà?" Hải Sơn cười khểnh, thong thả nói rồi với lấy hộp quà, bóc giấy gói ra, mở nắp rồi đưa đến trước mặt Tuệ Anh một chiếc nhẫn lấp lánh: "Một món quà đẹp đẽ, hợp với một người như cô. Hay là cô chê chưa đủ, thấy ít quá chăng? Tôi có thể sắp xếp thứ khác, bất cứ thứ gì cô muốn."
Chiếc nhẫn kim cương phản chiều trong mắt của Hải Sơn, không phải cái đẹp hoa mỹ kiêu kỳ mà là ánh sáng trắng lạnh lẽo.
Tuệ Anh thấy Hải Sơn vẫn chai lì không chịu hiểu ý mình, cô không ngần ngại nói: "Món quà này dù có là gì đi nữa tôi cũng không thể nhận. Thứ nhất, tôi chỉ là một nhân viên bình thường như hàng trăm nhân viên khác của công ty. Liệu giám đốc có làm thế với tất cả các nhân viên khác không? Thứ hai, tôi chưa đóng góp được gì nhiều cho tập đoàn, không thể nhận bất kể phần thưởng gì, càng không muốn nhận đồ không do công sức năng lực của mình làm ra."
"Ha ha, cô thú vị đấy. Trước nay chẳng mấy ai muốn từ chối quà của tôi, lại càng chưa thấy ai nhận quà mà còn chất vấn lại người tặng." Hải Sơn cười khoái trí, khiến Tuệ Anh càng thêm bức bối.
Cô dứt khoát nói: "Nhân đây, tôi xin trả lời đề nghị hôm trước của giám đốc. Tôi tự nhận thấy bản thân mình không đủ khả năng làm trợ lí của giám đốc, tôi xin từ chối vị trí này. Tôi cũng muốn nói rõ, tuy tôi là nhân viên của công ty, nhưng tuyệt đối chỉ làm những gì bản thân cảm thấy thoải mái. Vậy, để tránh phiền hà và hiểu lầm sau này, mong giám đốc đừng tặng quà hoặc gửi bất cứ thứ gì khác đến cho tôi. Phiền giám đốc để tôi được toàn tâm tập trung cho công việc."
"Cô Tuệ Anh, có những việc, một khi tôi muốn làm, hoặc muốn có, nhất định sẽ làm được. Cô hãy cứ chờ mà xem." Hải Sơn nhếch mép nói.
"Tôi quả thật không hiểu, tại sao giám đốc lại cố tình làm vậy? Như anh nói, có thứ gì anh muốn mà lại chẳng thể có, tại sao lại mất công để tôi vào mắt?" Tuệ Anh thẳng thắn hỏi.
"Ồ, nói vậy là cô vẫn chưa biết. Thật là thú vị. Vậy thì trò chơi càng thêm vui. Tôi cũng muốn xem tiếp theo sẽ là như thế nào." Hải Sơn cho hai tay vào trong túi quần, vừa đi lại trong phòng, vừa ngạo nghễ tự tin nói.
Tuệ Anh không hiểu ý của anh ta, nhưng cô quyết không nhân nhượng: "Giám đốc, tôi đã nói rất rõ, hy vọng anh hiểu và tôn trọng ý kiến của tôi. Còn nếu anh thấy năng lực và phẩm chất của tôi có vấn đề, tôi sẵn sàng nộp đơn xin nghỉ, tuyệt sẽ không để vấn đề cá nhân ảnh hưởng đến công việc."
Cô dõng dạc nói rồi lấy chiếc phong bì chứa thư nghỉ việc, dứt khoát đặt lên mặt bàn.
Trong nháy mắt, Hải Sơn đã nhanh nhẹn chụp lấy cổ tay của Tuệ Anh, dùng sức mạnh giữ lấy khiến cô nhất thời không thể giật ra, nói: "Cô quả quyết vậy ư? Vậy thì tôi đâu có nỡ. Tôi chỉ mới bắt đầu thôi mà. Không cần phải làm đến vậy đâu." Anh ta chần chừ một lúc rồi nhấn nhá: "Cô cứ quay lại làm việc đi."
Tuệ Anh cuối cùng cũng giãy khỏi bàn tay của Hải Sơn, cô bất giác lùi lại sát cửa văn phòng, nói: "Nếu đã hết, tôi đi trước."
Hải Sơn nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tuệ Anh, nụ cười trên mặt đã tắt, gằn giọng nói nhỏ: "Càng ngày càng vui."
Tuệ Anh cố gắng trấn áp cảm giác bị chèn ép đang đè nặng trong lòng, bước chân vội vã đi ra thang máy thì nhìn thấy một người khác cũng đang đứng đợi thang; là trợ lí ngoại quốc của Thiên Minh. Cô đã gặp anh ta ở trung tâm từ thiện hôm trước. Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ; Tuệ Anh bám vào tay vịn, nghĩ đến cảm giác cổ tay bị xiết chặt, cả người run rẩy.
Hoàng Bá liền mở lời hỏi: "Chào cô, cô có ổn không?"
Tuệ Anh ép mình đứng thẳng người, lấy lại bình tĩnh trả lời: "Tôi không sao. Cảm ơn anh."
Trở về phòng làm việc, cô dẹp bỏ mọi lời bàn tán của mọi người xung quanh, ai hỏi gì cũng chỉ nói đó là do nhầm lẫn. Thùy Lâm cũng đã đến chỗ làm, nghe ngóng được tình hình, đang cùng Lan Hạ ngồi đợi cô về.
Lan Hạ vội vàng hỏi: "Thế nào rồi. Anh ta có tha cho cậu không?"
"Mình đã từ chối anh ta rồi. Anh ta không nói gì nữa, chắc là ổn thôi." Tuệ Anh nói.
Lan Hạ thở phào nói: "Vậy thì tốt rồi. Mới buổi sáng mà đã có quá là nhiều chuyện kì lạ: đội làm việc của giám đốc Thiên Minh tới công ty, sau đó thì cậu lại nhận được quà từ giám đốc Hải Sơn."
Thùy Lâm đăm chiêu nói: "Lần trước mình đã nói rồi, Hải Sơn vốn nổi danh là một tay chơi kì cựu, trước nay không phải người tử tế gì. Hắn chưa chắc đã bỏ cuộc đâu. Nếu cậu có khó khăn gì, cứ nói với mình."
"Hiện tại mình không sao. Các cậu đừng lo. Nếu là việc mình không đồng ý thì không ai có thể ép được. Nước đến đâu thì chặn đến đấy." cô nói.
Tuệ Anh nhận được tin nhắn của Dung An, mở ra xem thì thấy bức ảnh chụp mình và Thiên Minh đang ở Hội Từ Thiện. Dung An nhắn: "Bạn cùng lớp cấp 3 với bọn mình thấy cậu trên tivi, nên chụp ảnh gửi mình nè. Người đứng cạnh cậu là Thiên Minh, giám đốc công ty Vision mà Lan Hạ nhắc đến lần trước đúng không? Hai người hẹn hò ở nhà hay gì đây?"
Tuệ Anh gọi cho Dung An, cô ta lập tức bốc máy, vặn hỏi: "Thế nào? Tin tức có nhanh không? Khai mau đi."
"Là tình cờ thôi. Kể ra thì thật là ngượng. Là do mẹ mình sắp xếp để mình đến giúp phục vụ bữa ăn tri ân cho các y bác sĩ bệnh viện C, muốn tạo cơ hội cho mình."
"Là bệnh viện đối diện với Hội Từ thiện hả?" Dung An nhớ ra.
"Đúng rồi, là chỗ đó. Rồi trùng hợp Thiên Minh đến đó trao quà từ thiện cho giám đốc Sang. Anh ta nổi hứng muốn tham gia phụ giúp, lúc đó có cả quay phim và phóng viên, nên mới lên tivi." Tuệ Anh thật thà kể lại.
"Nếu không phải cậu kể ra thì thật khó tin là trùng hợp. Nhưng anh ta lên hình đẹp trai thật đấy; nhìn kỹ thì hai người cũng đẹp đôi đó chứ. Cậu thật là dũng cảm; đứng cạnh soái ca mà không hề run tay run chân sao?" Dung An trêu ghẹo.
"Lúc đó đứng giám sát tớ là giám đốc Sang đấy bạn à. Không làm cho tử tế sao được. Cậu biết mà, bác ấy vốn rất tiết kiệm lại kỹ tính, một hạt gạo mình cũng không dám làm rơi." Tuệ Anh kể lại, khiến Dung An cười phá lên khoái chí.
Lan Hạ thấy Tuệ Anh và Dung An nói chuyện mờ ám, vừa dập máy thì cô ta liền tò mò lại gần, giật lấy điện thoại của Tuệ Anh, nhìn vào hình ảnh và tin nhắn.
Lan Hạ ngẩng mặt lên nhìn Tuệ Anh, một tay đặt vào lồng ngực, trưng ra vẻ mặt bị phản bội, nói: "Chuyện này là từ khi nào? Tại sao mình không hay biết?"
Cô một lần nữa phải giải thích lại câu chuyện vừa kể với Dung An. Lan Hạ nghe xong thì nửa mặt thích thú phấn khởi, nửa mặt nhìn cô hờn giận trách móc; Thùy Lâm thì gượng gạo mỉm cười, khiến Tuệ Anh lại một lần nữa cảm giác như mình đã phạm phải trọng tội.
Lan Hạ nói: "Mình thấy kì lạ thật nha, dạo này sao đi đâu cậu cũng gặp Thiên Minh thế, hay là người ta đã thực sự để ý đến cậu rồi?"
Tuệ Anh lắc đầu nói: "Mình thì thấy cậu càng ngày càng xàm rồi đó. Có thể chuyển nghề tay trái viết tiểu thuyết cẩu huyết đi là vừa, đừng để tài năng tưởng tượng bị phí hoài."
Lan Hạ vẫn không chịu thua: "Nếu không phải cố tình, thì chẳng nhẽ do anh ta quá là nổi bật, dù không muốn thấy cũng không thoát khỏi ánh hào quang của anh ta sao? Đi đâu cũng gặp sao?"
Tuệ Anh nghe Lan Hạ nói lập tức tưởng tượng đến cảnh Thiên Minh đầu đội vương miện, tỏa sáng lấp lánh; cô lắc đầu tự nói: "Chẳng nhẽ mình bị lây Lan Hạ rồi sao?"
Trước giờ tan làm, trời bắt đầu muốn nổi cơn giông. Lan Hạ vội vàng rời đi do đã hẹn với Linh Chi bên phòng nhân sự đi ăn tối. Thùy Lâm đợi Tuệ Anh xong việc rồi cùng về.
Hai người xuống dưới sảnh thì trời bắt đầu lún phún mưa. Thùy Lâm thở dài: "Thời tiết tháng ngâu có khác, mưa nắng thất thường. Sáng nay trời còn nắng thế cơ mà. Mình lại quên không mang theo ô rồi. Cậu có không?"
"Không, mình cũng không mang." Tuệ Anh vừa nói vừa nghĩ đến việc mình và Lan Hạ đã để mất chiếc ô mà Thiên Minh lần trước cho mượn, trong lòng có chút áy náy.
"Xin chào. Chúng ta đã từng gặp mặt." tiếng nói đằng sau lưng họ vang lên. Tuệ Anh nhận ra anh ta là người ngoại quốc đi cùng thang máy với mình sáng nay.
Anh ta mỉm cười thân thiện, nói: "Tôi tên là Hoàng Bá, là người của bên công ty Vision, trợ lí riêng của giám đốc Thiên Minh. Trời mưa to thế này, cô cứ cầm lấy ô mà dùng, công ty tôi ở ngay toà nhà bên cạnh, tôi đi bộ sang đó là được."
Tuệ Anh lắc đầu nói: "Thật ngại quá, tôi không thể nhận được. Chiếc ô lần trước tôi mượn của giám đốc Thiên Minh, còn chưa trả lại, sao có thể tiếp tục làm phiền."
"Xin cô đừng khách sáo. Là do tôi đã được giám đốc căn dặn, từ giờ hai công ty hợp tác, cũng nên giúp đỡ đồng nghiệp. Nếu cô không cầm lấy, tôi sẽ không hoàn thành được việc giám đốc đã giao. Lần tới cô gặp trực tiếp giám đốc trả lại cũng không vấn đề gì." Hoàng Bá nói.
Tuệ Anh thấy không thể từ chối, đành nhận lấy: "Nếu vậy, anh giúp tôi gửi lời cảm ơn đến sếp của anh. Lần tới nhất định tôi sẽ tự mình cảm ơn anh ấy."
Thùy Lâm đứng bên im lặng, nhìn Tuệ Anh một lúc mới nói: "Thiên Minh bên công ty Vision quen biết với cậu như thế nào?"
Tuệ Anh nhún vai trả lời: "Cũng không thể nói là quen thân, mình mới gặp anh ta có mấy lần, nói với nhau chưa đến mấy câu. Cậu đừng nghe lời nói nhảm của Lan Hạ. Anh ta có thể cũng thích giúp đỡ người khác mà thôi. Chúng mình đi thôi.", nói rồi cô cùng Thùy Lâm cầm ô đội mưa ra đón taxi.
Hoàng Bá lúc sau đã lên tới văn phòng công ty Vision, đi vào phòng làm việc riêng, lại gần một người đang đứng phía sau bàn làm việc, báo cáo: "Giám đốc, tôi đã đợi được và đã đưa ô cho cô ấy rồi. Cô ấy có vẻ vẫn ổn. Còn có bạn cô ấy ở đó. Hai người họ cũng đã lên xe taxi rời đi."
Đứng cạnh khuôn cửa kính với tầm nhìn hút mắt đang bị làn mưa trắng xóa bên dưới che mờ, Thiên Minh yên tâm khẽ gật đầu.