Không khí nửa đêm lạnh xuống, Lâm Trưng trở về nhà, đem quần áo đã thay cho vào máy giặt, khởi động xong liền ngồi xuống ghế mây nghỉ ngơi.
Điện thoại rung lên, anh bấm vào tin nhắn mới.
[Trần Nghiêu: "Anh, bút của em có trên bàn của anh không ạ?"]
Giây tiếp theo, cô gửi thêm một tin: "Mẹ em đã mua cây bút đó cho em khi bà ấy đi công tác. Anh có thể tìm nó cho em được không?"
Lâm Trưng đứng dậy trở về phòng, trên bàn đúng là có một cây bút gel màu bạc hà.
Đây là cây bút mà Trần Nghiêu đã sử dụng hôm nay, là thứ mà cô đã cắn vào miệng mình.
Trả lời cô và giục cô đi ngủ sớm, Lâm Trưng xuất thần ngồi trên ghế.
Ngón tay xoa xoa những vết cắn nhỏ trên đầu bút, anh chợt nhận ra dấu răng mà Trần Nghiêu cắn trên cổ tay đã hoàn toàn biến mất.
Trần Nghiêu nằm trên giường sau khi tắm xong, tổng kết "kinh nghiệm" của ngày đầu tiên.
Hôm nay kéo cánh tay của anh, sau đó là ngón cái của anh.
Điều này có được tính là tiếp xúc thân thể không?
Cô thở dài, đặt cằm lên con cừu.
Làm thế nào mới có thể khiến cho anh không chú ý đụng chạm cơ thể với mình...Tốt nhất là tìm cơ hội tấn công sau đó lập tức rút lui, rồi xin lỗi vì sự hấp tấp của mình.
Nên bắt đầu từ nắm tay, sau đó ôm, sau đó...hôn? Sau đó, sẽ giống như anime mà cô đã xem...
Trần Nghiêu vùi mặt vào thân cừu mềm mại, ủ rũ kêu lên.
Tự mình cảm thấy giống như biến thái.
Chín giờ sáng, Trần Nghiêu đúng giờ xuất hiện, hôm nay cô thay một chiếc váy voan màu xanh nhạt, thiết kế chít eo tạo cảm giác thon thả cho vòng eo.
Lâm Trưng không nhớ Trần Nghiêu có nhiều váy như vậy, dù sao cô cũng từng nói rằng là cô không thích mặc váy.
Có thể, mọi người sẽ luôn thay đổi.
Trần Nghiêu, người đang mặc bộ váy mới, bí mật quan sát biểu hiện của anh, hình như...Không có biểu hiện gì đặc biệt.
Nội dung hôm nay là phần đồ thị hàm số mà Trần Nghiêu kém nhất, cô không thể không xốc lại tinh thần bám sát mạch suy nghĩ theo Lâm Trưng.
Sau khi học gần hai giờ liên tục, Trần Nghiêu đã bị việc vẽ đồ thị hình sin làm cho nhức não: "Em không làm được..."
Sau khi hoàn thành một bài tập liên quan, cô đẩy tờ giấy và nhoài người nằm xuống.
Lâm Trưng nhìn câu trả lời của cô, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ trên bàn, trong lòng có chút buồn cười.
Cho dù cô có thay đổi như thế nào thì vẫn là Trần Nghiêu, vẫn mặt nhăn mày nhó thành một đoàn khi nhìn đến toán học.
"Có anh đào trong tủ lạnh"
Sáng nay khi chạy bộ anh đã ghé vào cửa hàng trái cây để mua nó.
Trần Nghiêu nghe có anh đào để ăn liền hoan hô một tiếng đứng lên: "Em đi rửa!"
Cô xoay người đứng dậy, chiếc váy nhẹ nhàng phiêu dật lướt qua bên hông và đùi Lâm Trưng, cảm giác thoáng qua, ngứa ngáy khó tả.
Đầu ngón tay run lên, anh cụp mắt xuống, che lại ánh mắt ẩn hiện tia sáng mờ mịt.
"Anh ăn đi!" Trần Nghiêu bưng anh đào trở về, lấy một quả lớn nhất đưa đến bên miệng Lâm Trưng.
Lần trước anh từ chối, lần này...
"Cảm ơn." Lâm Trưng vẫn đang đọc sách trong tay, giọng nói trầm thấp, mở miệng cắn một cái.
Môi anh chạm vào một chút ngón tay của cô, thật mềm mại, có chút ướt át.
Cảm giác tê dại ở đầu ngón tay, giống như có những luồng điện cực nhỏ chui vào dây thần kinh.
Ngón tay nối liền với trái tim.
Tai Trần Nghiêu nháy mắt nóng lên, cơ quan màu đỏ giống với màu của anh đào trong lồng ngực cũng nhảy lên thình thịch.
Anh đối với cảm xúc của cô hoàn toàn không biết gì cả, cũng không biết cảm giác sung sướng đang lan tỏa trong lòng cô.
Chính là như vậy...
Trần Nghiêu lấy một quả anh đào bỏ vào miệng, môi nhẹ nhàng phủ lên đầu ngón tay anh đã chạm vào.
Thịt quả ngọt ngào bị cắn vỡ, tràn ra nước trái cây thơm ngon.
Hmmm...
"Thật ngọt ngào."
Là thanh âm ngọt ngào và mềm mại của cô gái.