Chiều tối ở ngoại ô Giang Thành đặc biệt mát mẻ, trong sân thắp ngọn đèn màu vàng ấm áp, bếp nướng thịt được bày ra, đốt lửa than hồng, bày ra các loại nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị từ trước. Hứa Phong lấy ra một bộ bàn ghế từ trong nhà kho, đặt chúng ở giữa sân, Trần Nghiêu và Đại Âm cùng ngồi trò chuyện với bà nội, Triệu Chi cầm điện thoại di động giải thích cho Chu Linh về cấu trúc và kỹ xảo của nhiếp ảnh.
Khi mùi thơm của thức ăn bay tới, Trần Nghiêu và Đại Âm chạy đến giúp xếp đĩa, sau khi xếp vài cái đĩa, Trần Nghiêu lặng lẽ đến bên cạnh Lâm Trưng cùng anh nướng xiên.
"Thử món em nướng đi." Thừa dịp mọi người không chú ý, Trần Nghiêu đưa miếng thịt bò trong tay lên miệng anh, "Nhanh, nhanh..."
Lâm Trưng cúi đầu cắn một cái, thành thật mà nói, thịt bò không dễ nướng, chất thịt rất dễ bị già.
"Ừm, rất ngon." Vì lời nói dối thiện chí của mình, Trần Nghiêu đã cho anh ăn liên tiếp hai xiên.
"Anh muốn ăn rau." Thấy cô đang háo hức vươn tay lấy cái mới, Lâm Trưng nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ.
Trần Nghiêu ngay lập tức chạy đi lấy rau.
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy nước khoáng bên cạnh uống vài ngụm, Hứa Phong một bên hừ cười: "Cái con bé đó, còn không thèm nướng cho anh của mình một xiên."
Dù sao cũng là người nhà của Trần Nghiêu, Lâm Trưng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hứa Phong cũng không có ý muốn Lâm Trưng phê phán hành vi mắt trắng của Trần Nghiêu, chỉ rút ra một điếu thuốc: "Trần Nghiêu có chút mỏng manh yếu ớt."
Nghĩ đến bộ dáng cô làm nũng quấy rầy anh vào buổi chiều, Lâm Trưng mím môi dưới.
"Có điều, con gái phải yếu đuối một chút mới tốt." Hứa Phong thành thạo lật một nắm xiên thịt trong tay rồi phết nước sốt lên, "Yếu đuối thì có người che chở, có người yêu thương, em nói xem có đúng không?"
Lâm Trưng học theo thao tác của anh và nói: "Đúng vậy, em cũng nghĩ em ấy như vậy là rất tốt rồi."
Hứa Phong hiểu ý cười: "Nào, nếm thử cái anh nướng một chút, đảm bảo thịt không bị già."
"Anh nói cái gì vậy?" Trần Nghiêu cầm các loại xiên trở lại, thấy Hứa Phong cười với Lâm Trưng.
"Nói em nướng khó ăn!"
"Anh...mặc kệ anh, em nướng tốt như thế này không cho anh ăn đâu!"
Tiếng cười nói rôm rả ngoài sân kéo dài đến mười một giờ khuya.
Bà nội đã lớn tuổi không thể thức đêm, Chu Linh giúp đỡ bà đi nghỉ ngơi, Trần Nghiêu đưa Đại Âm và Triệu Chi đi xem phòng, Lâm Trưng giúp Hứa Phong dọn dẹp, cuối cùng còn sót lại bếp than và lò nướng.
Chỉ còn lại bàn ghế, Hứa Phong xua tay: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, cái này để ở đây cũng được."
Đèn trên lầu dần tắt, tiếng ồn ào trở lại yên tĩnh. Hứa Phong tắt đèn trong sân, chỉ để lại một ngọn đèn đường ngoài cửa.
Mở rộng chân tay dựa vào ghế, bóng dáng người đàn ông như hòa vào màn đêm, chỉ còn lại một chút màu đỏ tươi trên đầu ngón tay.
Gió đêm thổi tới mang theo mùi sữa tắm, làn váy của người con gái nhẹ nhàng đung đưa như mây, phiêu đến gần anh thì dừng lại.
"Lạ giường à?" Giọng Hứa Phong hơi khàn, mang theo một chút mệt mỏi sau một ngày bận rộn.
Triệu Chi kéo ghế ngồi xuống, đưa tay vuốt mái tóc còn đang ướt một nửa: "Em nghiện thuốc lá."
Anh không có quan niệm con gái là không được hút thuốc, anh lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, dùng một tay mở ra, lắc ra một điếu. Ngón tay cầm điếu thuốc của Triệu Chi trắng nõn mảnh mai, ngay cả ban đêm anh cũng có thể nhìn rõ.
Hứa Phong ngậm điếu thuốc vào miệng lấy bật lửa, khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo sau khi tắm của người con gái nhích lại gần anh.
"Xin chút lửa."
Thuốc lá khô chạm vào điểm lửa đỏ tươi, mùi thơm trên người nữ nhân hòa với mùi thuốc lá theo gió xông vào xoang mũi.
Hứa Phong rũ mi xuống quan sát, tùy ý để cô lại gần mình.
Khói trắng tràn ra khóe miệng, Triệu Chi cũng duỗi tay chân nhìn lên bầu trời đầy sao: "Đã lâu không thấy nhiều sao sáng như vậy."
Tầm mắt anh cuối cùng cũng rời khỏi cô, Hứa Phong đưa tay lấy điếu thuốc trên môi xuống.
"Vậy ngắm lâu một chút."