Thủy An Lạc: “...”
Khinh bỉ, anh ấy đang trắng trợn khinh bỉ cô!
“Tác dụng của em, là giúp bản thiếu gia giảm áp lực, em xem hiểu thế nào được? Bản thiếu gia phải nghĩ lại xem hay là ném em ra ngoài cho rồi.” Sở Ninh Dực chẹp miệng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Giờ cô có thể xác định tuyệt đối, vị đại gia này, không có chút vấn đề nào, tuyệt đối không có!
“Anh thực sự không sao hả?” Thủy An Lạc hiếu kỳ mở miệng hỏi.
Dù sao thì người đó cũng là thầy anh mà.
Dù sao đêm hôm đó anh cũng gần như phát điên.
Dù sao anh cũng có một quá khứ như vậy.
“Có sao chứ, sao lại không sao được, cho nên em phải giúp anh thư giãn.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, thế rồi lại cắn một cái lên môi cô.
Thủy An Lạc không chịu thua cắn trở lại, “Em thấy anh vẫn còn ổn lắm.”
“Đau lòng lắm, thật đấy, tan nát hết cõi lòng rồi đây này.” Hơi thở ấm áp của Sở Ninh Dực phả bên tai cô, thì thầm nói.
Nói không để ý, đó là giả!
Thế nhưng có cô ấy ở đây, cho dù cả thế giới này có là giả thì đã sao?
Chỉ cần cô ấy là thật là được rồi!
Nếu không có cô, khi anh biết được Viên Hải đã trở về, có lẽ, anh đã không chút do dự mà đến tìm Viên Hải để liều mạng.
Nhưng là bởi vì có cô ở đây, cô gái không để ý đến an nguy của chính mình chạy lên núi để tìm anh, anh liền biết, trên đời này, chỉ cần cô còn tồn tại thì không thể có bất cứ chuyện gì đánh gục được Sở Ninh Dực anh.
Bởi vì phía sau anh là cô, cho nên anh không thể ngã xuống, không thể để cô chịu tổn thương được.
Sở Ninh Dực vô cùng thân thiết cọ cọ lên gò má cô, mà những tình cảm anh chẳng bao giờ thốt nên lời này, Thủy An Lạc chắc cả đời này cũng không biết.
Thủy An Lạc bị anh cọ có chút ngứa, nhịn không được mở miệng nói: “Sao anh giống Hắc Long thế!”
Anh giống Hắc Long?
Con chó kia á!
Sắc mặt Sở Ninh Dực tối sầm lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Thủy An Lạc. Cô nhóc này lại muốn ăn đòn đấy à?
Thủy An Lạc nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh, lại chẳng có chút sợ hãi nào. Dù sao cô cũng biết, người đàn ông này chỉ là một con cọp giấy mà thôi.
Thủy An Lạc vươn tay nâng lấy mặt anh: “Được rồi, trái tim của anh Sở nhà ta đã tan nát rồi, hay là để em lấy kim vá lại cho anh nhé.” Nói rồi cô tì trán mình lên trán anh, động tác này khiến cả hai đều cảm thấy gần gũi vô cùng.
Tâm trạng của bọn họ đều không thoải mái, nhưng không thoải mái cũng không thể giải quyết việc gì.
Anh cười, cô liền cười với anh; Anh làm bậy, cô sẽ làm bậy cùng anh.
Chỉ cần anh có thể vui vẻ.
Cô không có khả năng để bảo vệ anh, chỉ có thể khiến anh vui vẻ, nếu đã vậy thì tại sao cô lại không làm chứ?
Anh từng nói, để anh phụ trách mưu mô, còn cô phụ trách não tàn mà.
Như vậy thì... anh phụ trách tâm cơ, bảo vệ họ an toàn; Cô phụ trách não tàn, khiến hai người vui vẻ.
Cứ phân công như vậy, cớ sao lại không làm?
Sở Ninh Dực tì lên trán cô, mỉm cười nói: “Vá thế nào đây?”
Lời này, mang theo vài phần ái muội.
Sắc mặt Thủy An Lạc thoáng ửng đỏ, bàn tay nhỏ nhắn vẫn nắm lấy cổ áo anh, sau đó từ từ di xuống dưới, thấp giọng ghé sát bên tai anh nói: “Cởi ra vá, thế nào?”
Thân thể Sở Ninh Dực bỗng run lên, là không kiềm chế được mà run lên.
Rõ ràng là anh đang bị bà xã nhà mình trêu trọc mà.
Bàn tay lớn của Sở Ninh Dực giữ lấy eo của cô, thấp giọng ở bên tai cô nói câu gì đó, tay kia cấu vào eo cô, ôm cô hơi đứng dậy, sau đó để cho cô nhảy qua ngồi lên người của mình.
Tư thế này thật mờ ám.
Nếu là lúc trước, Thủy An Lạc nhất định bắt đầu trách cứ anh, thế nhưng lần này, Thủy An Lạc không những không trách móc, trái lại còn phối hợp vặn vẹo cái mông của mình.
Chỉ có điều động tác này, chọc Sở Ninh Dực hít ngược một hơi lạnh, “Nhóc con, biết điều chút đi!”