Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, thứ anh cần, chỉ là nụ cười của họ.
Của cô, của con trai, tiếng cười của hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh.
Sở Ninh Dực từ từ bước tới. Tiểu Bảo Bối đang ngồi xổm dưới đất, bàn tay ngắn ngủn nắm lấy lỗ tai Hắc Long, cái miệng nhỏ xíu liên tục lẩm bẩm. Bọn họ nghe không hiểu, không biết Hắc Long nghe có hiểu hay không.
Thủy An Lạc cũng ngồi xổm dưới đất, bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể Tiểu Bảo Bối. Dù sao thì Tiểu Bảo Bối cũng mới biết ngồi xổm chưa bao lâu, dễ ngã về phía trước.
Thủy An Lạc quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang tựa ở cửa sân thượng, nhịn không được chớp mắt, không biết anh đang nhìn cái gì?
Tiểu Bảo Bối cũng quay đầu lại theo mẹ. Khi nhìn thấy ba lại kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó tiếp tục chơi với Hắc Long.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, con trai anh đúng là càng ngày càng kiêu ngạo.
“Anh đã nói gì với Anh Xinh Trai chưa?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.
Sở Ninh Dực gật đầu, bước ra sân thượng, bàn tay to sờ soạng trên đầu Tiểu Bảo Bối một cái, “Đi nghỉ ngơi đi, chân em còn chưa khỏi kìa.”
Thủy An Lạc lắc đầu, cũng không đứng dậy, vẫn ngẩng đầu nhìn anh, “Em lo cho chị Mân Hinh.”
Mân Hinh biết quá nhiều chuyện, nếu như Viên Hải biết Mân Hinh ở nơi nào, nhất định sẽ nghĩ hết cách bắt chị ấy đi.
Nếu thế, hậu quả bọn họ khó mà khống chế được.
Đây cũng là điều mà Sở Ninh Dực lo lắng. Họ muốn đưa Mân Hinh đi trước, nhưng trên cái thế giới này đâu mới là nơi an toàn?
Giống như anh, An Phong Dương cũng chỉ tin tưởng chính mình.
“An Tam sẽ bảo vệ cô ấy.” Sở Ninh Dực nói, vươn tay bế Tiểu Bảo Bối lên, “Vào phòng khách ngồi đi.”
Dù chân Thủy An Lạc đã đỡ hơn nhiều nhưng suy cho cùng thì vẫn chưa khỏi hẳn.
Thủy An Lạc thấy Tiểu Bảo Bối giãy giụa, sau đó không khách khí vung tay tát lên mặt ba mình một cái.
Cô quả quyết xoay người bỏ đi, con trai, mẹ không cứu được con đâu.
Sở Ninh Dực tiếp tục bị đánh. Anh phải đếm xem, con trai nhà anh từ sau khi trở về đã đánh ba nó bao nhiêu lần rồi mới được.
Thế nhưng Tiểu Bảo Bối không hề biết mình đã làm gì, vẫn kiêu căng nhìn ba mình, ai bảo ba vừa nãy không để ý tới con cơ.
“Nhóc con, con muốn làm phản đấy à?” Sở Ninh Dực mở miệng uy hiếp, nhưng lại không hung dữ chút nào.
“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối vươn đôi tay nhỏ bé đòi ma ma bế lấy, tiếc là mẹ nhóc đã né xa lắm rồi.
Tiểu Bảo Bối bĩu môi, không mở miệng.
Sở Ninh Dực làm bộ đánh lên cái mông nhỏ của thằng nhóc một cái, sau đó ôm ôm thằng bé đi ra ngoài.
Thủy An Lạc trở lại phòng khách, với tay lấy cái điều khiển.
Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi ra, đập vào mắt là bản tin trên tivi.
Tin tức thành phố A bị phần tử khủng bố tập kích, phạm vi không lớn, ngoài vành đai bốn, thế nhưng ảnh hưởng cũng không nhỏ, bởi vì nơi đó là con đường quan trọng.
Thủy An Lạc xem tin tức, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống, “Đây chỉ mới là khởi đầu thôi.”
Trong lòng Thủy An Lạc có chút bi ai, chắc chuyện này cũng đã được viết trên tờ giấy kia.
“Không phải ông già kỳ lạ kia đã biết rồi sao? Ông ta không đề phòng à?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.
Sở Ninh Dực rút tờ giấy nhuốm vết máu đen từ trong túi quần của mình ra, sau đó giao cho Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc bỏ điều khiển đó, cầm lấy cúi đầu nhìn.
Có điều nội dung bên trên lại khiến cho Thủy An Lạc giật mình.
“Tại sao có thể như vậy?” Một vài nội dung không theo quy cách gì, theo cô, hoàn toàn không gộp thành một câu được.
Thế này, làm sao mà hiểu được?