Tại Paris - Pháp.
Nơi được xưng là kinh đô thời trang.
Năm ấy Thủy Mặc Vân mười chín tuổi đã là Tổng giám đốc đương nhiệm của Viễn Tường, trên gương mặt hơi non nớt lại có chút khí phách riêng biệt.
Thủy Mặc Vân thay ba mình tham gia một lần hội thảo trao đổi về phần mềm.
Trong tiệm cafe vắng vẻ, Thủy Mặc Vân ngồi bên cửa sổ nhìn dòng người đi đường bên ngoài, có điều ánh mắt thâm trầm hoàn toàn không phù hợp với gương mặt non nớt của anh.
“Man Ngân, chị muốn em có thể rời xa Lạc Vân.” Long Man Việt lạnh lùng nói.
Thiếu nữ sắc sảo ngồi ở phía đối diện hơi nhíu mày: “Tại sao?”
“Chị sẽ kết hôn với Lạc Vân.”
“Chị, anh ấy là bạn trai em.” Long Man Ngân hơi nhíu mày, “Chẳng phải chị cũng có bạn trai rồi sao?”
“Đây là quyết định của mẹ.” Long Man Việt nói xong liền xách túi đứng dậy.
Thủy Mặc Vân hơi nghiêng qua, nhìn cô gái sắc mặt đã hơi tái nhợt kia.
“Thời buổi nào rồi mà vẫn còn tin chuyện ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy như vậy chứ?” Thủy Mặc Vân cười nhạo, nhưng cũng đứng dậy ngay sau đó.
Long Man Ngân quay đầu lại, phẫn hận nhìn anh ta.
Mẹ chính là người mà cả đời này cô không thể phản bội được.
Nhưng Thủy Mặc Vân chẳng buồn nhìn cô lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài.
Mục tiêu của anh là một người Pháp, anh ta vừa bước vào quán bar đối diện.
Thủy Mặc Vân đi theo vào, lại không nhìn thấy ngay sau anh chính là Long Man Ngân.
Lúc này Long Man Ngân muốn vào đây uống rượu, hoàn toàn là vì tâm trạng đang không tốt.
Trong lúc theo dõi gã đàn ông kia, Thủy Mặc Vân nhìn thấy Long Man Ngân một mình uống rượu. Anh nhướng mày, lặng yên quan sát.
Long Man Ngân đang uống rượu liền nhận được điện thoại của mẹ, không biết bên kia nói gì mà khiến cô khóc rất thương tâm.
Quán bar rất ồn ào, nhưng Thủy Mặc Vân vẫn nghe được tiếng khóc của cô ấy, cô nói: Đều là con gái của mẹ, tại sao mẹ phải làm như thế?
Người ở đầu dây bên kia, chắc là mẹ của cô.
Thủy Mặc Vân đang mải suy nghĩ, mục tiêu của anh đã đứng dậy, anh vội vàng thu hồi lại thứ cảm xúc không nên có của mình, đi theo gã kia vào toilet.
Long Man Ngân đã uống khá nhiều rượu, lúc từ toilet ra lại ngửi thấy mùi máu tanh, bước chân của cô khựng lại, lại trông thấy người đàn ông vừa ra khỏi toilet phía đối diện.
Là anh ta?
Long Man Ngân hơi sững sờ.
Còn Thủy Mặc Vân rõ ràng cũng đã nhìn thấy cô ấy.
Chỉ có điều vì vài giây sững lại này, anh đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để bỏ đi, bởi vì người của gã kia đã chạy tới, chắc hẳn đã biết tên kia đã xảy ra chuyện.
Trước khi những kẻ đó lại gần, Long Man Ngân đột nhiên tiến lên, đẩy Thủy Mặc Vân lên tường.
Bờ môi thoảng hơi rượu hôn lên môi anh, Thủy Mặc Vân sững người, nhưng vẫn nhanh chóng siết lấy eo cô xoay người áp cô lên tường.
Thuộc hạ của gã kia đi ngang qua bọn họ, nhíu mày rồi chạy vào toilet, tiếc là lúc chủ nhân của bọn chúng kịp bấm dãy số cuối cùng, người đã chết.
“Anh có thể buông ra được rồi đấy.” Long Man Ngân thản nhiên nói, trong mắt, chỉ có ánh nhìn lạnh lùng.
Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình, đâu còn chút men say nào, cô gái này, thật thú vị.
Thủy Mặc Vân thả cô ra, đang định bỏ đi, đầu đã bị người ta chĩa súng vào.
Nhưng anh lại chẳng hoảng loạn chút nào, có vẻ như đang cố gắng nghĩ cách thoát thân.
“Sao hả? Thân thiết ở đây cũng là sai à?” Long Man Ngân cười, vươn tay ôm lấy cổ Thủy Mặc Vân, dịu dàng tựa trong lòng anh.
Gã đàn em bên cạnh tên cầm súng nhỏ giọng nói: “Là nhị tiểu thư Long gia.”
Long gia?
Gã cầm đầu thoáng giật mình, vội vàng thu khẩu súng trong tay lại, “Thì ra là nhị tiểu thư, đắc tội rồi.”