Thủy An Lạc tò mò, cách mà anh ấy nói là gì vậy?
Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang bò ra lưng mình trong gương, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tim Thủy An Lạc đập thịch một tiếng, sao cái thái độ này có gì đó sai sai nhỉ?
“Đi ra nhanh đi, Tiểu Bảo Bối sắp rơi xuống gường rồi kìa.” Thủy An Lạc vỗ lên vai anh.
“Dưới giường có thảm lồng.” Nên ngã cũng không có gì phải sợ cả.
Thủy An Lạc: “...”
Tiểu Bảo Bối thật sự muốn khóc ngất trong toilet luôn rồi.
Nhóc nghi mình có một người ba giả, nếu không làm gì có ông bố nào vì muốn đùa vợ mình mà thà để con trai mình ngã khỏi giường như thế chứ hả?
Thủy An Lạc rớt cả cằm: “Anh nhanh lên đi, lỡ bị đập đầu thì sao?”
Tuy là Sở tổng nhà chúng ta vẫn muốn trêu vợ mình tiếp, nhưng dù gì con trai cũng là con thật, không phải con giả, nên cũng không thể để nó rơi xuống đất được.
Thế nên anh dồn sức lên cánh tay, lật Thủy An Lạc lại đặt cô ngồi lên bệ, rồi quay người đi ra tóm lấy thằng con chuẩn bị rơi xuống đất lên, kẹp dưới nách.
Hả?
Tiểu Bảo Bối lơ lửng giữa không trung không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Sở Ninh Dực trước giờ không phải là người thương xót bản thân, nhưng vì không muốn để Thủy An Lạc lo lắng, anh bắt đầu học được cách lo cho mình.
Sở Ninh Dực kẹp Tiểu Bảo Bối vào nhà tắm. Thủy An Lạc cười tít mắt đón lấy con trai, Sở tổng quả nhiên nghe lời không động tay, chuyện này khiến cô rất hài lòng.
Cô rửa mặt cho Tiểu Bảo Bối. Cu cậu thích chí cười khanh khách nghịch nước. Thủy An Lạc lại bật nước nóng, cởi đồ nhóc ra thả cậu vào.
Thế là bồn rửa mặt nghiễm nhiên thành bồn tắm của Tiểu Bảo Bối, cu cậu ngồi trong đó chơi đến là vui vẻ.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đang đứng bên cạnh, cười xấu: “Anh Sở, anh cúi xuống thấp chút đi em rửa mặt cho.”
Sở Ninh Dực nhướng mày, hơi cúi xuống, ngang với mặt cô.
Khoảng cách này... gần quá đi!
Thủy An Lạc muốn khóc, anh Sở à, em muốn rửa mặt cho anh chứ không phải là nhìn mặt anh!
“Rửa đi.” Sở Ninh Dực cực vui vẻ nói.
Tuy mọi chuyện vẫn chưa thể giải quyết được, nhưng có cô ở đây, cuộc đời anh cũng xem như viên mãn rồi.
Thủy An Lạc đẩy anh ra, “Gần quá.” Cô cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh của mình, nói rồi cô cầm cái mút rửa mặt trên bục ra, cô rất ít khi dùng cái này, nhưng hôm nay lấy ra để rửa mặt cho anh Sở chắc cũng ok.
Thủy An Lạc xấu xa nghĩ.
Quả nhiên, Sở Ninh Dực vừa trông thấy cái thứ trong tay cô liền cau mày lại.
Thủy An Lạc thấm ướt mút, cười tít mắt, ôm lấy cổ Sở NInh Dực: “Im nào, để em rửa mặt cho.”
Cười xấu! Cái nụ cười này chắc chắn là không tử tế gì luôn!
Thủy An lạc cầm mút lau lau lên mặt anh, nhưng vì nhìn với khoảng cách quá gần khiến cô không phục, sao da mặt của anh ấy lại đẹp hơn cô chứ!
Đẹp hơn cô luôn đấy!
Tiểu Bảo Bối ngồi trong bồn rửa mặt. Người Sở Ninh Dực hoàn toàn che mất chỗ mà nhóc có thể bị rơi xuống, nên nhóc nghịch nước bắn lên làm ướt hết áo của anh.
Tiểu Bảo Bối quay lại liền thấy mami đang ôm lấy cổ daddy, không biết tay còn cầm cái gì cứ quẹt quẹt lên mặt ba nữa.
Tiểu Bảo Bối phật lòng, dựa vào cái gì mà ban nãy mẹ chỉ dùng tay để lau lau vài cái lên mặt nhóc chứ?
“Muốn, muốn~” Tiểu Bảo Bối đưa tay ra đòi cái thứ trong tay mẹ, trông có vẻ hay hay.
“Mẹ đang rửa mặt cho ba con mà.” Thủy An Lạc nói.
“Muốn, muốn~” Tiểu Bảo Bối giãy chân, nước trong bồn lại bắn ra một nửa.