Sở Ninh Dực nhận điện thoại, gương mặt vốn đang bình thản bỗng lại có chút tức giận đan xen.
Thủy An Lạc tò mò nhìn anh.
An Phong Dương cũng không nói chuyện với vợ nữa mà quay qua nhìn Sở Ninh Dực.
“Tôi biết rồi, một lát nữa tôi qua ngay.” Sở Ninh Dực cau mày nói.
Thủy An Lạc thấy anh dập điện thoại rồi mới hỏi: “Sao thế?”
“Bên phía Thanh Trần xảy ra chút chuyện, anh qua đó trước. Lát nũa anh bảo chú Sở tới đón em sau nhé.” Nói rồi anh đi thẳng luôn ra ngoài.
Cố Thanh Trần?
An Phong Dương khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên đùi Thủy An Lạc, thấy ba đi, liền với tay đòi theo daddy nhà mình.
Thủy An Lạc bắt lấy tay nhóc, tuy thắc mắc nhưng vẫn cúi đầu nhìn con nói: “Daddy bận việc, mình ăn cơm đã nhé.”
“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối bĩu môi tỏ ra không vui gọi một tiếng.
Lúc Sở Ninh Dực chạy được đến nhà Cố Thanh Trần thì đã thấy Lạc Hiên ở đó.
Sở Ninh Dực đẩy cửa vào, Cố Thanh Trần đang tựa vào tủ tivi nhìn chiếc hộp trên bàn.
Còn Lạc Hiên đang dựa vào cửa cách đó không xa nghịch điện thoại.
Lạc Hiên ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, cau mày nói, “Đến chuyện của cậu rồi đấy.”
Sở Ninh Dực cau mày đi tới.
Cố Thanh Trần sống một mình, nhà có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách không tính là lớn lắm, cũng không có quá nhiều đồ đạc, nên khi nhìn vào khiến người ta có cảm giác rất thoáng, rất dễ chịu.
Sở Ninh Dực đi tới bên bàn, cúi đầu nhìn chiếc hộp đang được đặt trên đó, bên trong có một cái áo vest đen dính vết máu.
Hai tay đang buông thõng bên hông của Sở Ninh Dực từ từ nắm lại, cơ thể của anh cũng dần cứng đờ.
“Đưa đến từ lúc nào?” Anh trầm giọng hỏi.
Lạc Hiên cúi đầu nhìn đồng hồ, “Một tiếng trước.” Lúc đấy anh cũng vừa mới tới, cô gái này không chịu mở cửa cho anh vào, đúng lúc đó có chuyển phát nhanh mang hàng tới, nên anh nhớ rất rõ.
Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Cố Thanh Trần, tâm trạng của cô lúc này vẫn có thể xem là ổn, trông không kích động mấy.
“Đây là cái gì?” Sở Ninh Dực cất tiếng hỏi.
“Là quần áo trước khi Lý Hạo xảy ra chuyện, trên cổ áo còn có vết bị đinh cào vào, là do em làm.” Cố Thanh Trần nói.
Quần áo lúc Lý Hạo xảy ra chuyện sao.
Sở Ninh Dực bấm chặt hai tay vào hông. Anh ngẩng lên nhìn ngó xung quanh, cuối cùng như đã chịu đựng đến cực hạn, gạt luôn cái hộp xuống đất.
Choang...
Tiếng thủy tinh vỡ vụn truyền tới, vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Cố Thanh Trần và Lạc Hiên cùng đứng thẳng dậy, nhìn vụn thủy tinh vung vãi dưới sàn.
Vật bị vỡ là một chiếc đồng hồ cát. Lớp vỏ thủy tinh không còn nên cát màu bên trong bắn hết ra ngoài.
Sở Ninh Dực cúi nhìn những hạt cát màu rơi xuống cạnh chân mình.
Cố Thanh Trần lại ngẩng lên nhìn anh.
“Đây là cái gì?” Cố Thanh Trần không nhịn được hỏi.
[”Ninh Dực, hiếm lắm anh mới ở bên em được một lần, chẳng lẽ anh không thể gác công việc của anh lại à? Hôm nay là sinh nhật của em đấy nhé.”
Trong trung tâm thương mại rộng lớn, Viên Giai Di ôm lấy Sở Ninh Dực vẫn đang bận bịu với cái điện thoại của mình mà oán giận.
Sở Ninh Dực nhíu mày, lấy một cái đồng hồ cát trên giá xuống, “Này cho.”]
“Viên Giai Di.” Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cái đồng hồ cát kia. Đây là Viên Giai Di đang thách thức anh, hay là lời cảnh báo của cô ta, đầu tiên là Lý Hạo, giờ là Cố Thanh Trần.
“Viên Giai Di?” Cố Thanh Trần không khỏi phải lặp lại, “Cái này là Viên Giai Di đưa tới sao?”
“Gần đây em đừng ra khỏi nhà.” Sở Ninh Dực nói rồi lại ngẩng lên nhìn Lạc Hiên, “Không thì em có thể đi theo anh ta.”